Phần 63
Thủy Sinh bị Vi Tiểu Bảo dọa cho thất sắc, có câu nói “Phá nhà diệt môn thì qua tay tri phủ… ” phụ thân nàng tuy rằng ở trong chốn võ lâm cũng có chút danh xưng, nhưng có điều nếu triều đình thật sự tìm đến đối phó với Thủy gia, thì Thủy gia e rằng lành ít dữ nhiều.
Tống Thanh Thư cũng ngạc nhiên đến há hốc mồm, vốn là hắn cho rằng Vi Tiểu Bảo có tính cách sợ chết, nghĩ qua sẽ biết thời thế mà đem Thủy Sinh thả ra, nào ngờ gã lại có cách đối phó như thế.
Thấy Thủy Sinh bị hù dọa tái xanh mặt rồi, Vi Tiểu Bảo cười hì hì, chuyển qua nói:
– Nhưng… nếu như ngươi chịu làm nha hoàn cho Tống đại ca, bản quan sẽ nể mặt mũi của Tống đại ca, sẽ không truy cứu Thủy gia các người chịu tội, con đường đã có để cho ngươi cho chọn lựa, chính ngươi tự quyết định đi.
Thủy Sinh sắc mặt biến ảo thay đổi không ngừng, rốt cục cắn răng, không cam lòng đành nói:
– Ta làm nha hoàn!
– Thế mới được chứ…
Vi Tiểu Bảo hài lòng quay qua bắt chuyện với Tống Thanh Thư.
– Tống đại ca… chúng ta tiếp tục uống rượu.
Tống Thanh Thư cười khổ nhìn Thủy Sinh, rồi lại cùng Vi Tiểu Bảo ăn uống linh đình.
Ngay đêm đó cả đoàn người của Vi Tiểu Bảo ở lại Vũ Hoa Các nghỉ ngơi, quan tri phủ địa phương lo lắng nhóm người Vi Tiểu Bảo lại có chuyện không hay xảy ra trong khu vực của mình, liền bao hết tửu điếm Vũ Hoa Các cho sứ đoàn nghỉ ngơi buổi tối, đồng thời phái quan binh bao quanh thủ vệ vòng ngoài của tửu điếm Vũ Hoa Các, để phòng ngừa thích khách lần thứ hai lại đến quang lâm.
Khi Tống Thanh Thư chuyến choáng say rượu trở về phòng của mình, thì bất ngờ phát hiện Thủy Sinh đang bị điểm huyệt đạo để nằm ngửa ở trên giường, lúc nghe được tiếng mở cửa, nàng vội vàng liếc mắt nhìn sang, hai mắt tràn ngập kinh hoảng sợ hãi.
“Trương Khang Niên và mấy tên chó săn này võ công thì chả ra sao, nhưng làm việc thì thực sự là hiểu ý người… ”
Tống Thanh Thư kinh ngạc thoáng qua đi, rất nhanh biết được đây là do đám Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền bày ra kiệt tác kiểu như thế này.
– Thật là thân mật đấy, còn chủ động chạy tới làm ấm giường của tại hạ.
Tống Thanh Thư vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà rót một chén nước, uống một hơi cạn sạch, biểu hiện như là rất thích thú…
– Thứ dâm tặc đáng chết!
Thủy Sinh căm hận lườm hắn nói.
Tống Thanh Thư nở nụ cười, đứng thẳng người lên, đi tới bên cạnh Thủy Sinh, thì cảm nhận được thân thể nàng khẽ run lên.
– Cho nên mới nói cô nương thật là ngốc a, chưa có ai đụng chạm đến mà cứ mắng ngược, làm như vậy sẽ trêu chọc cho nam nhân nổi lên dục tính chinh phục đấy.
Mượn cảm giác say, Tống Thanh Thư làm như loạng choạng lúc ngồi xuống cạnh giường trợt chân té ngã, úp mặt ngay vào bên dưới hạ thể của Thủy Sinh.
– Aí…
Thủy Sinh một tiếng kêu lên sợ hãi, hời thở gấp rút, cái mông cố gắng vặn vẹo né tránh, nhưng lại vô tình chẳng khác nào đưa cái âm hộ lên cọ xát cùng với khuôn mặt của Tống Thanh Thư.
Thần trí của nàng đã hốt hoảng không còn tỉnh táo, chỗ đó bị Tống Thanh Thư không kiêng nể gì cả ngã úp mặt vào, không biết tại sao, Thủy Sinh lại rõ ràng cảm thấy thân thể của mình bắt đầu hơi nóng lên, thần kinh của nàng phảng phất tựu như trở nên càng thêm mẫn cảm, cơ hồ có thể phát hiện mình bên dưới thân thể có sự biến hóa rất nhỏ.
Lúc này đây, Tống Thanh Thư biến thành một kẻ vô sỉ! Vô sỉ là một loại cảnh giới không có một sự đạo lý nào ràng buộc cả, nó cứ âm thầm tiến thẳng về phía trước, hắn hiện tại, lại giống như là con ngựa hoang được thoát cương, ai cũng không thể kéo hắn túm lại trở về.
Cái mũi vừa vặn dính sát vào gò mu âm hộ của Thủy Sinh, rất nhanh một mùi khai khai pha lẫn mùi mồ hôi mằn mặn tản mát ra một mùi hỗn hợp không dễ chịu, nhưng nó lại tựa như thuốc thôi tình kích dục tự nhiên, theo bản năng hắn liền dùng chóp mũi ngửi vài hơi, mùi chua chua theo từ hạ thể của nàng len vào khứu giác của Tống Thanh Thư cách qua làn vải tơ dễ làm cho người sa vào đọa lạc…
“Lẽ nào nàng kinh sợ đến mức tiểu tiện… ”
Hắn vừa nghĩ thầm như thế thì giọng nói run run tràn ngập kinh hoảng của Thủy Sinh thốt lên:
– Đừng đụng ta… có chết đi làm quỷ ta cũng không tha cho ngươi…
Tống Thanh Thư giật mình, thoáng tỉnh lại, mình đang làm vì vậy? Chẳng lẽ là quá lâu không hưởng qua mùi vị của huyệt động sao?
Có điều nhìn một mỹ nhân thiên kiều bá mị không hề có chút sức chống đỡ nằm ngữa ở trên giường của mình, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt như bảo thạch chớp động, cặp đuôi lông mày mang theo một tia vũ mị khó tả, nhất là cặp chân kia thon dài săn chắc, những nữ nhân thường cưỡi ngựa thì có đôi chân vòng kiềng khá xấu, trái lại cặp bắp đùi của Thủy Sinh thì tròn trịa với đường cong hoàn mỹ kéo dài đến cái mông nở nang hình thành hai bên đường vòng cung thịt, Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng tựa hồ có một tên tiểu ma quỷ tà ác không ngừng đang hô hoán: “ Nhào tới… xé nát quần áo, hãy hưởng dụng nàng… “
Tống Thanh Thư thấy bên dưới thân thể mình nhục côn đã ngẩng đầu cứng ngắt, hắn vội vã ngồi dậy, quay ngược lại về nơi cái bàn ở trung gian giữa phòng.
Hắn cũng không muốn làm cái gì Liễu Hạ Huệ đó kia, chỉ vì vừa nghe thấy có tiếng động của cao thủ, tựa như đã đột phá bên ngoài lớp quan binh đang tầng tầng phong tỏa, bây giờ đã mò tiến vào tửu điếm Vũ Hoa Các.
Trước tiên để bình phục bên dưới thân thể nhục côn đang kích động, ứng phó kẻ địch sắp đến, Tống Thanh Thư lại uống hết một chén nước chè xanh, quay đầu lại nhìn Thủy Sinh đang nằm chết khiếp nói:
– Thủy cô nương, thật ra không cần thiết phải sợ ta như thế.
Thủy Sinh nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn đến hắn nữa, trong lòng cực kỳ căm hận hắn, hắn vừa rồi úp cả cái mặt vào chỗ khó xử đó của mình dù là vô ý hay cố tình, chính mình còn là một cô nương trong sạch, làm sao mà không sợ?
– Thủy cô nương, hôm nay tâm tình ta tốt, có thể cho cô nương biết một phương pháp để phòng vệ sự thuần khiết của mình, cô nương có muốn nghe không?
Cảm nhận được giữa hai chân của mình, con vật lớn vẫn còn tư thế một bộ nổi giận đùng đùng, Tống Thanh Thư ai thán một tiếng, không thể làm gì khác hơn là ra tuyệt chiêu, trong đầu ảo tưởng nhớ lại cái mùi khai khai từ nơi hạ thể của nàng…
Tuy rằng không tin hắn sẽ tốt như vậy, Thủy Sinh vẫn là tò mò:
– Phương pháp gì?
– Lúc cô nương bị kẻ xấu cỡi ra quần áo, tính toán đúng thời cơ, vào ngay lúc đó tiểu tiện ra, phỏng chừng sẽ không có ai còn có dục vọng đối với cô nương nữa.
Lời vừa nói ra, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, con vật lớn rốt cục yên tĩnh thành con vật nhỏ ở bên dưới quần mình.
Thủy Sinh cực kỳ xấu hổ khi biết hắn ám chỉ mình, nàng cảm thấy trong dạ dày một trận buồn nôn, há mồm muốn ói, căm tức nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư:
– Buồn nôn… hạ lưu… vô liêm sỉ…
– Tại hạ nói đến đây là hết lời, Thủy cô nương nếu coi trọng sự thuần khiết của mình, hoàn toàn tự có thể lựa chọn cho mình.
Tống Thanh Thư cười ha ha, cầm lấy kiếm gỗ đi tới bên cửa sổ đẩy mở nhìn ra bên ngoài.
Thì thấy trong đêm tối một bóng người thân hình thướt tha nhanh nhẹn lướt tới, đường cong thon thả xinh đẹp tuyệt trần, Tống Thanh Thư liền biết người đến chắc chắn là một cô nương tuổi thanh xuân.
– Võ công khá như vậy, lại là một cô nương trẻ tuổi, đó là ai chứ?
Tống Thanh Thư đưa mắt nhìn theo, trong đầu nghiềm ngẩm suy đoán.
Khinh công cô nương kia vô cùng cao minh, lúc bay từ trên không hạ xuống đất, không có phát ra một tiếng xé gió nào, nếu Tống Thanh Thư bây giờ nội công không hùng hậu vô cùng, thì không có cách nào nhận ra được động tĩnh rất nhỏ bé này.
Đột nhiên mây đen như là vén ra ra, một tia ánh trăng chiếu bàng bạc vào nửa bên mặt nàng, Tống Thanh Thư thấy đối phương đôi mắt sáng óng ánh, màu da trắng nõn, dung mạo nàng rực rỡ vô luân.
Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn nàng, tự lẩm bẩm:
“Lẽ nào là tiên nữ hạ phàm? ”
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền bỏ đi cái ý niệm này, chỉ thấy nhân vật xinh đẹp như tiên nữ kia lặng lẽ tìm đến vị trí gian phòng Vi Tiểu Bảo nghỉ ngơi, dọc trên đường đi, nàng ra tay tàn nhẫn cực kỳ, mấy tên thị vệ còn chưa kịp rên lên một tiếng, thì đã bị nàng một kiếm cắt đứt cổ rồi.
“Thật là ác độc! ”
Tống Thanh Thư âm thầm tặc lưỡi, thấy nàng đang muốn xông vào gian phòng của Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư vội vã vận lên nội lực, một chưởng vỗ vào chuôi thanh kiếm gỗ.
Nữ nhân kia đang muốn phá cửa vào, đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió phóng tới, nàng vội vã uốn mình về sau, lùi tới hơn cả trượng…