Phần 68
– Ngươi không nói lời nào thì cũng không ai nói ngươi là câm đâu.
Thủy Sinh hừ:
– Bổn tiểu thư bây giờ đi ngủ đây, cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi kêu loạn để thị vệ dẫn người lại đây, nếu ta bị chết, thì sẽ trước tiên một đao đâm chết ngươi, cùng lắm là đồng quy vu tận.
Thủy Sinh giơ lên ngọn chủy thủ mà nàng còn dấu ở trong ủng ra.
Nhìn trước mắt ngọn chủy thủ sáng loáng, Tống Thanh Thư thấy lạ nên hỏi:
– Vậy vừa rồi tại sao cô nương không dùng chủy thủ đâm chết ta cho rồi, chẳng phải là khỏi sợ ta tiết lộ ra ngoài?
Thủy Sinh khuôn mặt đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này tuy rằng ngoài miệng hư hỏng, dù sao đối với mình cũng coi như không tệ, làm sao mà lại hạ thủ hắn cho được…
– A, ta biết rồi…
Tống Thanh Thư nói lớn:
– Chắc chắn là cô nương thấy ta anh tuấn, võ công lại cao cường, trái tim đã chất chứa hình ảnh của ta…
Thủy Sinh bị hắn hét to thì cả kinh, nghe được hắn ăn nói càng là dở khóc dở cười, chịu không được, từ trong lòng ngực móc ra cái khăn thêu của mình thêu nhét vào trong miệng Tống Thanh Thư.
– Rốt cục giờ thì cũng được thanh tĩnh…
Thủy Sinh thở phào một cái, nằm ở trên giường mềm mại, kéo cái chăn lên, sung sướng nhắm hai mắt lại…
Trong giấc mộng, Thủy Sinh nằm ngiêng qua một bên, cảm thấy toàn thân hơi bị lạnh, không tự chủ hướng gần về một chỗ ấm áp ở phía sau lưng, nàng cảm giác đó là một tấm áo bằng da nóng ấm, cả người co lại, để cái áo da đó bao trùm khắp toàn thân mình.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, một tiếng thét lên thất thanh sợ hãi phá tan buổi sáng yên tĩnh, thì ra lúc Thủy Sinh khi tỉnh lại phát hiện Tống Thanh Thư không biết tự lúc nào nàng nằm ngủ ở phía sau lưng mình, đầu nàng nằm gối lên cánh tay của hắn, thân thể như con chim nhỏ nép vào ở trong ngực của hắn, càng làm cho nàng tan vỡ chính là đôi bàn tay của mình đang nắm hài bàn tay lớn của đối phương, một tay tùy ý để nó để bao trùm ở bầu vú mềm mại của mình, bàn tay còn lại thì đè chặt tay hắn ở trên nơi đào nguyên bí ẩn bên dưới hạ thể, chỉ có phu quân sau này mới được chạm đến…
Đẩy mạnh hắn ra đang nằm khoác trên người của mình, Thủy Sinh sắc mặt trắng bệch chỉ tay vào Tống Thanh Thư:
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Lúc này nàng không nói ra được một câu hoàn chỉnh nào.
– Thủy cô nương, ta đã nhắc nhở qua cô nương rồi, cẩn thận nằm sai giường.
Tống Thanh Thư mở hai mắt ra, vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
– Ngươi… không phải là bị ta điểm huyệt sao? Ta còn… trói chắc…
Thủy Sinh khó mà tin nổi, nhìn dáo dác chung quanh.
– Có phải là cô nương đang tìm cái này phải không?
Tống Thanh Thư từ trong ngực lấy ra một cái khăn thêu màu lam nhạt đưa lên chop mũi hít hà ngửi, chính là ngày hôm qua Thủy Sinh lấy từ trong ngực áo ra nhét vào trong miệng hắn.
– Ta là cao thủ mà, đương nhiên là tự có biện pháp.
Thấy Thủy Sinh vội vã giật lấy cái khăn, tay chân cuống cuồng chỉnh sửa lại váy áo, Tống Thanh Thư lấy tay gối đầu, nằm chếch ở trên giường nhìn nàng, ung dung nói:
– Thủy cô nương, cô không cần thiết phải lo lắng như vậy, tối hôm qua ta so với Liễu Hạ Huệ còn hơn, cái gì cũng đều không có làm, chỉ là…
– Chỉ là cái gì…
Thủy Sinh ánh mắt phát lạnh…
– Chỉ là tối hôm qua có người hướng về ta trong lòng của ta, còn chủ động nắm lấy hai bàn tay của ta nhét vào sưới ấm…
– Đừng nói nữa…
Thủy Sinh nổi giận đan xen đau khổ, hàm răng cắn chặt, nước mắt từng giọt rớt xuống.
Đôi mắt Thủy Sinh ngậm lấy thanh lệ nhìn qua vô cùng xinh đẹp, Tống Thanh Thư không đành lòng nhìn nàng thương tâm liền nói:
– Khóc cái gì mà khóc? Nha hoàn làm ấm giường cho công tử thì có cái gì quá mức? Nhanh lên một chút, tới hầu hạ công tử thay y phục.
Thủy Sinh oán hận liếc mắt nhìn hắn, nhảy xuống giường quay lưng đi, không muốn trả lời hắn.
Tống Thanh Thư cũng không để ý, sau khi chỉnh sửa lại y phục nói:
– Thủy cô nương, cảm tạ tối hôm qua ơn tha chết, nên ta quyết định…
– Thả ta ra?
Thủy Sinh vui mừng quay đầu lại.
– Tuy rằng đúng là ta có ý nghĩ như vậy, có điều ta muốn thử xem có một nha hoàn xinh đẹp cực kỳ hầu hạ thì có cảm giác như thế nào, rồi sau đó ta sẽ tha cho cô nương đi.
Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng.
– Vô liêm sỉ, hạ lưu… dù ta có chết ngươi cũng đừng hòng!
Thủy Sinh trên mặt lại bao phủ một tầng sương lạnh.
– Chính cô nương có ý tưởng xấu xa…
Tống Thanh Thư làm như oan uổng, tiếp tục nói:
– Ta đâu có bắt cô nương phải làm chuyện động phòng, thì cô gấp cái gì mà mắng chửi?
Thủy Sinh tỉ mỉ nhớ lại, rõ ràng đêm qua Tống Thanh Thư bị mình điểm huyệt rồi trói chặt, tất cả đều chỉ là do hắn giả vờ để diễn trò với mình mà thôi, hai người võ công cách biệt quá lớn, tự mình nàng nghĩ đến chạy trốn xem như là không có khả năng lắm…
– Chỉ làm một nha hoàn hầu hạ bình thường? Người phải trả lời thật cho ta biết, có phải là muốn bổn cô nương hầu hạ ngươi cả đời?
Thủy Sinh đột nhiên ngẩng đầu nói.
Tống Thanh Thư bình thản không có bị giọng nói lạnh như băng của nàng ảnh hưởng, trái lại còn hiểu được đối phương ngữ khí có chút dịu xuống, hắn liền hớn hở nói:
– Cô nương đừng đứng đó mắt trợn trắng, nếu không tin, vậy ta sẽ định một kỳ hạn, nhiều nhất là nửa năm, ta sẽ để cho ngươi đi, đương nhiên, nếu như cô nương hầu hạ ta chu đáo, để ta hưởng thụ sự thoải mái, thì cũng có thể sẽ sớm thả ngươi ra.
– Được, một lời đã định!
Thủy Sinh lạnh giọng nói.
– Nếu ta đánh lừa cô nương thì chẳng khác gì con cẩu.
Tống Thanh Thư nghênh ngang ngồi vào trên ghế, vỗ vào cánh tay của mình.
– Chao ui… mau tới cho xoa bóp cho công tử, tối hôm qua bị ai đó nằm gối đầu suốt buổi tối, bây giờ tê dại quá…
Nghĩ đến tối hôm qua thân mình hắn mềm mại ấm áp, Thủy Sinh khuôn mặt đỏ lên, nhăn nhó đi tới, bỉu môi nói:
– Uầy… có phải là nơi này?
– Xuống dưới một chút… đúng… đúng… khí lực nhẹ chút… ừ…
Tống Thanh Thư có cảm giác ngũ tạng lục phủ thoải mái như là vừa ăn nhân sâm vậy, cũng không phải là bởi vì thủ pháp của Thủy Sinh cao minh, mà dù là cho nàng có cao minh đến đâu, cũng không sánh bằng được lúc trong thời hiện đại Tống Thanh Thư đi mát xa ở những nơi nổi tiếng bên ngoài.
Tống Thanh Thư thấy thẩn thể mình thoải mái then chốt chính là vì thân phận của Thủy Sinh, nghĩ đến nàng đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nặng, nhưng bây giờ lại nắm vai xoa bóp cho mình, cái cảm giác này thực sự là vô cùng sung sướng khác thường.
Thời khắc này tâm trí Tống Thanh Thư đã là thần du vật ngoại bay bổng lên trời hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua.