Phần 73
Thấy gã xem không hiểu, Vương Ngữ Yên mỉm cười, ôn nhu giải thích:
– Phiên tăng xuất chiêu ra đó là tuyệt học “Hỏa Diễm đao” của môn phái Thổ Phồn Ninh Mã Tự, bàn tay mỗi lần sử chiêu thức, sẽ có một luồng đao khí cực nóng vô cùng sắc bén hướng về Tống công tử phóng tới, còn Tống công thì sử dụng kiếm pháp của Ngũ nhạc phái, thế nhưng một chiêu vừa mới đánh tới, lập tức lại biến thành chiêu khác, tuy rằng từng chiêu kiếm của Ngũ nhạc phái tiểu nữ đều biết rỏ, thế nhưng cách phối hợp kiếm pháp biến ảo tinh diệu thì tiểu nữ chưa từng thấy.
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Vương Ngữ Yên, giữa đương trường Cưu Ma Trí nghiệm thấy càng là rỏ ràng, tên tiểu tử này mỗi chiêu đều đánh ra thì đúng theo quy củ, kiếm pháp chỉ thường thường không có gì là lạ, thế nhưng khi kết hợp lại cùng nhau thì tinh diệu cực kỳ, chỉ có Cưu Ma Trí với nhãn lực cao thủ mới có thể hiểu được đối phương không phải đang dùng kiếm pháp, mà đó chính là kiếm ý.
– Vậy hai người bọn họ đứng tại chỗ không xê dịch, thật sự gây nguy hiểm cho đối phương đang đứng các xa như vậy sao?
Vi Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Chết rồi… chết rồi, nghe được giọng nói ngọt ngào như thế này, nếu như sau đó gọi ta một tiếng Tiểu Bảo lão công, dù có tổn thọ mười… à không, tổn thọ một năm thì ta cũng chấp nhận a.”
– Đao khí của Phiên tăng có thể đánh xa tới mấy trượng, Tống công tử đang dùng kiếm pháp hóa giải tìm kiếm chỗ sơ hở của đao khí đối phương, bởi vậy Tống công tử mỗi một chiêu kiếm đâm ra, đều có thể đánh tan một làn đao khí của Phiên tăng.
Vương Ngữ Yên trên mặt rạng rỡ phát sáng, hai đại cao thủ hàng đầu quyết đấu làm cho nàng nhận thức đối với võ học tăng lên một bậc, nàng nghĩ thầm sau này nếu có gặp lại biểu ca Mộ Dung Phục phải cố gắng nói cho y biết chuyện này.
Đanh đánh nhau, bỗng Tống Thanh Thư lắc người nhảy ra khỏi vòng công kích của Cưu Ma Trí, lập tức mở miệng nói:
– Vãn bối chịu thua.
Cưu Ma Trí nghi hoặc:
– Công tử kiếm pháp thông thần, bần tăng vẫn chưa chiếm được chút thượng phong nào, tại sao lại chịu thua?
Tống Thanh Thư cười khổ đem cây mộc kiếm để trước mặt, trên thân cây kiếm gỗ đã biến thành màu vàng úa, thở dài một hơi:
– Hỏa Diễm đao khí của Pháp Luân Minh vương cực nóng khủng khiếp, nếu còn đánh tiếp nữa, thì thanh kiếm gỗ này e rằng sẽ bị bốc cháy.
Tống Thanh Thư trong lòng rất rõ ràng, công lực của mình vẫn không sánh bằng được đối phương, cho nên thân kiếm gỗ mới bị sức nóng đao khí đối phương gây nên khô quắt lại muốn cháy, nếu như là Độc Cô cầu bại dùng thanh kiếm gỗ này, đừng nói Hỏa Diễm đao khí, cho dù thật sự là lửa cháy cũng không hề hấn gì. Mộc kiếm… a… mộc kiếm, thật đáng thương… lọt vào tay ta sử dụng như là đang bức mi chín ép vậy… hắn âm thầm cảm thán.
– Ha ha ha…
Cưu Ma Trí cười dài.
– Tống công tử thật là quang minh lỗi lạc, thật sự là hiếm thấy… hiếm thấy.
Vào lúc này Vi Tiểu Bảo linh cơ đã động, gã biết mình đã đến lúc diễn tuồng, lập tức nhảy ra:
– Hai vị đại cao thủ đã khen ngợi lẫn nhau, vậy thì còn đánh nhau làm cái gì nữa, ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, hai vị cùng nhau ngồi xuống uống chén rượu nhạt đi, tửu bảo đâu, đem thức ăn ngon nhất ra đây.
– Tuân mệnh.
Nghe được lão bản tửu quán ở phía dưới đáp lời, Cưu Ma Trí vô cùng thoải mái, đảo mắt nhìn qua Vi Tiểu Bảo:
– Xem trang phục của vị tiểu huynh đệ này, chắc là nhân sĩ Mãn Thanh phải không?
– Đại sư quả nhiên chính là đại sư a, vãn bối còn chưa có tự giới thiệu mình, đại sư liếc mắt một cái đã là đã nhìn ra rồi.
Vi Tiểu Bảo vẻ mặt kính nể, làm cho Cưu Ma Trí càng thêm hài lòng.
Vào lúc này Tống Thanh Thư hướng về Cưu Ma Trí giải thích thân phận của Vi Tiểu Bảo, ánh mắt Cưu Ma Trí sáng ngời, bất ngờ nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ, lại có chức tước cao trong triều Thanh, bần tăng rất là khâm phục.
– Pháp Luân Minh vương thân là quốc sư Thổ Phồn, nói vậy là khách sáo rồi, không biết rõ Pháp Luân Minh vương chuyến này đến Trung Nguyên là có chuyện gì quan trọng vậy?
Lúc ở trên đường Tống Thanh Thư đã nói cho Vi Tiểu Bảo biết về thân phận Cưu Ma Trí trước đó rồi.
– Xú hòa thượng này mơ ước lấy được Lục Mạch Thần Kiếm, chạy đến Thiên Long tự của Đại Lý diễu võ dương oai, bị các cao tăng trong Thiên Long tự đẩy lùi, liền bắt ta mang đến Giang Nam, lại phát hiện ra Vương cô nương đối với võ học thiên hạ rõ như lòng bàn tay, càng động lòng tham cũng bắt theo, đây không phải là người tốt.
Một bên Đoàn Dự tức giận bất bình nói.
– Đoàn công tử chắc có chỗ hiểu lầm rồi.
Tống Thanh Thư cười nhạt nói:
– Trước tại hạ cũng đã bái phỏng qua các cao tăng của Thiên Long tự, sáu cao tăng dàn thế trận Lục Mạch Thần Kiếm tuy rằng thần kỳ, thế nhưng kẽ hở cũng lộ ra không ít, tại hạ một sợi lông tóc cũng không tổn hại đi ra, Pháp Luân Minh vương võ công còn cao hơn tại hạ, chắc trong chuyện này có điều hiểu lầm thôi.
– Còn có…
Tống Thanh Thư dừng lại một chút, quay đầu thương mến nhìn Mộc Uyển Thanh:
– Mộc cô nương một long vì muốn cứu công tử, dọc theo trên đường đi một mực quấn lấy Pháp Luân Minh Vương lâu như vậy, cũng không thấy đại sư tàn nhẫn ra tay, đủ thấy phẩm chất của Pháp Luân Minh vương như thế nào rồi.
Đoàn Dự bị hắn nói làm cho nghẹn họng nói không ra lời, đành quay mắt nghiêng đầu qua hướng khác, Cưu Ma Trí nghe được Tống Thanh Thư nói thì thêm vui vẻ:
– Tống công tử đúng là tri kỷ của bần tăng, không dám giấu giếm, bần tăng lần này tới Trung Nguyên một là vì muốn mở mang kiến thức về các cao thủ trong chốn võ lâm, thứ hai là muốn cầu kiến hoàng đế nước Tống, trao đổi thương nghị việt kết minh.
Vi Tiểu Bảo cùng Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn nhau.
– Thổ Phồn lại muốn cùng nước Tống kết minh?
– Không sai…
Cưu Ma Trí cười khổ nói, tiếp:
– Bây giờ thế lực Mông Cổ càng lúc càng lớn, đối với Thổ Phồn thì Mông Cổ cũng đã lâu dòm ngó đến, đối với việc này Thổ Phồn không ngớt lo lắng.
Tống Thanh Thư chần chờ một chút, rồi hỏi:
– Pháp Luân Minh vương, theo vãn bối biết, cao thủ mật tông Tây Tạng là Bát Tư Ba Thành là đế sư của Mông Cổ, một cao thủ khác là Kim Luân Pháp Vương cũng được sắc phong làm quốc sư Mông Cổ, do đó vãn bối còn tưởng rằng Mông Cổ cùng Thổ Phồn quan hệ rất tốt đấy chứ.
Cưu Ma Trí trên mặt xạm lại, oán hận nói:
– Công tử có chỗ không biết nội tình bên trong, Tây Tạng mật tông là tên gọi chung của tông môn, trong đó chia ra làm bốn nhánh: Ninh Mã Tự, Lạn Đà Tự, Kim Cương Tông, Chân Ngôn Tông. Bần tăng thuộc về mật tông của Ninh Mã Tự là mÔn phái lâu đời nhất, mỗi đời đều cùng với Thổ Phồn có quan hệ rất tốt, đến đời của bần tăng thì được phong là quốc sư của Thổ Phồn, cho nên gây nên bất mãn từ ba nhánh tông môn còn lại. Có điều Mông Cổ hưng khởi, khiến cho ba nhánhi tông môn kia liền phái người đến đầu phục Mông Cổ, Bát Tư Ba Thành là người có cấp độ tông sư của Lạn Đà Tự, được Thiết Mộc Chân phong làm đế sư, Kim Luân Pháp Vương là cao thủ kiệt xuất nhất của Kim Cương Tông, được phong làm quốc sư Mông Cổ, bây giờ đang hiệp trợ Hốt Tất Liệt tấn công Tương Dương. Còn lại đệ nhất cao thủ Tang Kết là hàng đệ tử đời thứ hai của Chân Ngôn Tông, được phong Xương Tề đại pháp sư, bây giờ đang là khách quý của Thất hoàng tôn Mông Cổ vương gia A Lý Bất Ca.
Cưu Ma Trí giọng nói tràn ngập sầu lo:
– Tất cả ba nhánh này đều có kế hoạch dẫn Mông Cổ thâm nhập vào tiêu diệt Thổ Phồn, để cho bọn họ sẽ trở thành bá chủ toàn bộ Tây Tạng…
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo sau khi nghe xong lời nói của Cưu Ma Trí lại liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mừng rở như điên:
” Đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức… ”