Phần 86
– Chẳng lẽ ngươi muốn ta dựa vào triều đình Mãn Thanh sao?
Huyết Đao lão tổ cười lạnh nói tiếp.
– Bây giờ đại Mông Cổ quốc đang là đệ nhất thiên hạ, quốc lực cường thịnh, dưới trướng có trăm vạn Thiết kỵ, nơi nào đi qua, kẻ địch hoàn toàn tan rã, bây giờ tuy rằng vẫn còn có mấy nước dựa vào nơi hiểm trở chống lại, có điều cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, ta không có ngu ngốc đi theo người Mãn Thanh đâu.
– Lão tổ ngươi minh xét thu… thu lại lời nói đi, ta nào dám khuyên ngươi nương nhờ vào Mãn Thanh, chuyện đó là sỉ nhục sự thông minh của ngươi mà…
Vi Tiểu Bảo liền vung vung tay.
– Ý của ta nói tới là để cho chính người Mông Cổ quốc phong hầu ban tước cho lão.
– Ha ha nói mạnh miệng lắm, ngươi không sợ rụt đầu lưỡi à.
Huyết Đao lão tổ cười nhạo nói.
– Đừng nói là ngươi, ngay cả tiểu hoàng đế Khang Hi cũng không có bản lãnh này.
– Hoàng thượng bản lĩnh đương nhiên là lớn hơn so với ta nhiều, chỉ có điều là…
Vi Tiểu Bảo cố ý ngừng lại một chút.
Huyết Đao lão tổ quả nhiên hiếu kỳ hỏi:
– Chỉ có điều… làm sao?
– Chỉ có điều là có một số việc hoàng thượng không có cách nào làm…
Vi Tiểu Bảo dùng tay chỉ vào mình.
– Thế nhưng ta lại làm được mà không có lo lắng gì.
– Thử nói xem chuyện gì…
Huyết Đao lão tổ nghi hoặc hỏi gã.
– Tỷ như… bán đi lợi ích của Mãn Thanh…
Vi Tiểu Bảo nói có chút cao thâm khó dò.
Huyết Đao lão tổ trong lòng nhảy một cái, nghĩ thầm chắc có chuyện tốt đây, vội vã quát lên:
– Nói cụ thể hơn một chút!
– Theo ta được biết, đại hãn Thiết Mộc Chân của các ngươi đem toàn bộ sức mạnh Mông Cổ quốc chia ra làm bốn khối, trong đó quân lính tinh nhuệ nhất do hắn cùng lục hoàng tôn Húc Liệt Ngột suất lĩnh viễn chinh đánh các nước Nga La Tư và Ba Tư, sau đó phái tứ hoàng tôn Hốt Tất Liệt đánh Kim quốc cùng nước Tống, còn Nhữ dương vương Sát Hãn chiếm Tây Vực, cuối cùng chỉ còn lại chủ nhân của lão là cái gì thất hoàng tôn A lý… không gì đó… đang lưu thủ tại thảo nguyên Mông Cổ mưu đồ đánh Mãn Thanh, nếu như ta nhớ không lầm, ba khối kia đều thế mạnh như chẻ tre, chỉ có chủ nhân lão là một đường chật vật gặp nhiều khó khan.
Vi Tiểu Bảo cười hắc hắc nói, trong lòng âm thầm vui mừng, trước đây thường hầu ở bên cạnh Khang Hi, nghe hắn nói nhiều về chiến cuộc, cho nên ít nhiều cũng ghi nhớ vào đầu.
– Vương gia tên là A Lý Bất Ca!
Huyết Đao lão tổ tức giận nói.
– A Lý… cái gì cũng không đạt đó, cái tên cũng đâu có chênh lệch với tên của hắn bao nhiêu đâu? Ừ… vậy thì thôi ta không gọi là A Lý… cái gì cũng không đạt nữa…
Thấy Huyết Đao lão tổ muốn nổi giận, Vi Tiểu Bảo nhanh chóng nói tiếp:
– Ta mới vừa nói đến thế cuộc không sai chứ?
– Hừ, Mãn Thanh các ngươi lực không yếu, Khang Hi có năng thần võ tướng không ít, thêm vào Bảo thân vương trấn Thịnh Kinh cùng với Sơn Hải quan có Ngô Tam Quế, tạo thành thế đứng giằng co, vì thế Vương gia của chúng ta nhất thời chịu thiệt một chút thì cũng không tính là gì.
Huyết Đao lão tổ nói, nhưng trong lòng thì biết trãi qua nhiều năm như vậy, Thất vương gia có thể nói là không có được một công lao gì.
A Lý Bất Ca mỗi ngày nghe thám tử hồi báo về ba khối tấn công kia của Mông Cổ luôn có chiến thắng, tính khí của Vương gia càng ngày càng kém, Nhữ Dương vương Sát Hãn thì không nói tới rồi, đời kế tiếp đại hãn nhất định sẽ không có phần của hắn, có điều tứ ca, lục ca chiến tích huy hoàng như vậy, làm cho mặt mày của mình xám xịt, sau này tranh thủ tiếp nhận đời tiếp theo đại hãn thì tình thế càng ngày càng bất lợi…
Huyết Đao lão tổ thân là một trong những tâm phúc của A Lý Bất Ca, thì làm sao không rõ ràng chuyện chủ nhân buồn phiền?
– Nếu như ta có biện pháp có thể giúp cho Vương gia của lão xoay chuyển được cục diện thế cuộc hiện tại, thì liệu xem Vương gia của lão sẽ ban thưởng được cái gì?
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn hỏi.
Huyết Đao lão tổ hơi động, nếu như Thất vương gia có thể đạt được chiến tích với Mãn Thanh, so với vị trí hoàng tôn mà Đại Hãn yêu thích nhất, thì việc kế thừa làm Đại hãn có thể nắm trong tay đến tám, chin phần, chỉ cần thất Vương gia leo lên ngồi bảo tọa, thì việc phong hầu ban tước cho Huyết Đao lão tổ cũng không phải là việc khó.
– Ngươi nói rỏ ràng thử xem, nếu như ta cảm thấy có lý, thì có thể sẽ thả ngươi, nếu như biết tiểu tử người khoa ngôn xảo quyệt… khà khà… thì cây Huyết Đao này sẽ lóc từng miếng thịt từ trên người của ngươi…
Huyết Đao lão tổ cầm sáng thanh đao sang loáng kê ở cổ Vi Tiểu Bảo khoa tay mấy lần.
Bị lưỡi đao hù dọa làm nổi lên một lớp da gà, Vi Tiểu Bảo vội vã nhẹ nhàng đem lưỡi đao đẩy ra, cười nịnh nói:
– Ta nào dám chán sống dối gạt lão tổ…
– Thuộc hạ của Vương gia binh tinh lương đủ, sở dĩ chậm chạp không thể mở ra cục diện mới, chủ yếu là bởi vì hoàng đế mãn Thanh liên thủ với Sơn Hải quan Ngô Tam Quế cùng Thịnh Kinh Bảo thân vương, hình thành một thế kỷ giác, để cho các ngươi nếu xuất binh thì hai mặt thụ địch, đúng không?
Vi Tiểu Bảo hỏi.
– Đúng…
Huyết Đao lão tổ thừa nhận trả lời, mỗi lần Thất vương gia xuất binh đều phải tiêu hao số lớn binh lực phòng bị cả hai đường, đối mặt với phòng tuyến vững như thành đồng vách sắt của Mãn Thanh, không thể nào dứt điểm được.
– Vậy nếu như ta có biện pháp để Khang Hi tự hủy trường thành vững chắc của mình thì sao đây?
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Tiểu Huyền Tử, thời khắc nguy cấp, mạo phạm đừng trách tội ta… ”
Huyết Đao lão tổ giật mình, nếu như Mãn Thanh tự tìm đường chết, thì cơ hội củaThất vương gia chẳng phải là đến rồi? Vội vã hỏi tới:
– Làm sao hủy?
Thấy hắn vào tròng, Vi Tiểu Bảo thở ra nhẹ nhõm, liền giải thích:
– Ngô Tam Quế từ lâu đã có ý phản nghịch muốn chính mình lên ngôi làm hoàng đế, Bảo thân vương Hoằng Lịch cũng vẫn thàm muốn ngai vàng bên trong Tử Cấm thành, Khang Hi cũng đã sớm muốn diệt trừ hai người đó, chỉ là ngay lúc Thất vương gia các ngươi lúc này lại đánh tới, nhân mã ba phe không thể làm gì khác hơn là trước mắt giải trừ tư oán, cùng nhau đối ngoại với giặc ngoài.
– Ý của ngươi là nếu Thất vương gia lui binh, bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau?
Huyết Đao lão tổ vui mừng.
– Hừ… nào có dễ dàng như vậy.
Vi Tiểu Bảo lườm Huyết Đao lão tổ rồi nói tiếp.
– Chỉ cần ngươi để ta quay trở lại bên cạnh Khang Hi, để ta quạt gió thổi lửa đốc thúc, Khang Hi sẽ đối với bọn họ động thủ, đến lúc nội loạn, thì Thất vương gia tái xuất binh mã thủ lợi ngư ông, chẳng phải là thế như con bà nó… phá được thế trận?
– Làm như vậy đối với ngươi có ích lợi gì?
Huyết Đao lão tổ cũng chưa hề hoàn toàn tin tưởng, nghi ngờ hỏi lại Vi Tiểu Bảo cho chắc.
– Ta Vi Tiểu Bảo không có gì lớn chí, chỉ muốn làm quan lớn, sau đó có tiền để bài bạc, có mỹ nhân thụ hưởng, còn ai làm chủ nhân thì không quan trọng.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì…
– Lão tổ không phải mới vừa nói sao, Mông Cổ nhất thống thiên hạ là chiều hướng không sớm thì muộn, ta cũng phải tìm cho mình con đường lui chứ. Chỉ cần lão tổ trở về gặp Thất vương gia nói tốt vài câu, Tiểu Bảo ngày sau vinh hoa phú quý là dựa vào lão nhân gia người rồi.
– Ha ha ha, đó là nhất định…
Huyết Đao lão tổ vỗ vai Vi Tiểu Bảo như là bằng hữu, hai người liếc mắt nhìn nhau, cất tiếng cười to lên.
– Không biết hai người có cái gì hứng thú mà cười như vậy, có thể nói cho Hồng mỗ nghe qua một chút?
Một tiếng nói lạnh lẽo từ nơi g xa truyền đến, hai người ngạc nhiên quay đầu lại, thì thấy Hồng An Thông đang đứng cách đó tầm ba trượng.
Huyết Đao lão tổ đã sớm nghe được có tiếng người đến, nhưng lão làm như không hay biết, lúc vỗ vai Vi Tiểu Bảo cất tiếng cười to, thì tay phải lại nắm chặt Huyết Đao, đối phương nếu như muốn từ phía sau lưng đánh lén, thì ngay lập tức sẽ trúng một đao trí mạng.
– Hóa ra là Hồng giáo chủ, không biết tình hình ở đó đã ra sao rồi?
Huyết Đao lão tổ nắm bắt chuôi đao, luôn phòng bị nhìn Hồng An Thông.
– Viên Thừa Chí bị trọng thương, Tang Kết lạt ma đứt một cánh tay, nếu không đột nhiên xuất hiện ra một Trần Cận Nam của Thiên Địa hội, lão phu đã lấy mạng của Viên Thừa Chí rồi.
Hồng An Thông hừ lạnh nói.
“Sư phụ đã tới để cứu ta ”
Vi Tiểu Bảo trong lòng ấm áp khi nghe Hồng An Thông nói.
Nghe xong những lời của Vi Tiểu Bảo, Huyết Đao lão tổ động lòng, dự định độc chiếm công lao, cho nên thăm dò nói với Hồng An Thông:
– Ta muốn dẫn tên tiểu tử này về Mông Cổ, không biết Hồng giáo chủ có ý muốn như thế nào?