Phần 96
Tư Đồ Bá Lôi nghe xong Tống Thanh Thư đưa ra hạ sách, sự chú ý liền quay trở kế trung sách kia.
– Lão anh hùng, có phải đang lo lắng vì thanh danh của phái Vương Ốc? Nhưng tất cả đều có biện pháp giải quyết.
Tống Thanh Thư thấy Tư Đồ Bá Lôi đang lẩm bẩm suy tính được mất, liền mở miệng nói.
– Xin chỉ giáo.
Tư Đồ Bá Lôi ánh mắt vụt sáng.
– Tại hạ biết rõ đâm mai bên dưới núi trong quân doanh Mãn Thanh sẽ có lúc buông lỏng việc canh gác, lão anh hùng có thể tuyển lựa mười mấy người, vòng qua ngoại vi phòng tuyến quân Thanh, đi thẳng đến chủ trướng thống suất, giết chủ soái làm cho bọn họ trở tay không kịp.
Tống Thanh Thư trong ánh mắt lóe lên thâm ý không dò xét được.
– Làm sao các hạ biết đêm mai quân Thanh sẽ buông lỏng canh gác?
Tư Đồ Bá Lôi cũng không ngốc ngếch, liền hoài nghi đối phương là gian tế của quân Thanh phái tới, dẫn dụ khiến mình dốc hết toàn lực, đem mọi người một mẽ lưới bắt trọn hết.
– Lão anh hùng có thể không tin tại hạ, nhưng nếu bỏ qua cơ hội đêm mai, thì e rằng chỉ còn hạ sách là tử thủ núi Vương Ốc mà thôi.
Tống Thanh Thư, nhìn thấy đối phương nghi ngờ, cười nhạt nói:
– Lão anh hùng cũng không cần suy đoán làm gì, nếu tại hạ có mang ý đồ xấu, hà tất phải phiền toái như vậy? Lúc này muốn giết lão anh hùng dễ như trở bàn tay, lúc này phái Vương Ốc nháo nhào như rắn mất đầu, lúc này thì kỵ binh bên dưới tấn công lên diệt sạch có khó lắm sao?
Tư Đồ Bá Lôi sa sầm nét mặt, nhưng cũng biết đây lời nói thật của đối phương, nếu là như vậy, thì hắn có thể không có lừa gạt mình…
– Có điều lão phu nghe nói lần này dưới trướng quân Thanh ngoại trừ ba ngàn kỵ binh, còn có thị vệ đại nội cùng với hai cái cao thủ tuyệt đỉnh, chúng ta thâm nhập, chỉ sợ là đưa dê vào miệng cọp a.
Nghĩ đến chuyện này thì Tư Đồ Bá Lôi mặt ủ mày chau.
– Không sai, các người nhất định sẽ thất thủ mà bị bắt.
Tống Thanh Thư cười quỷ dị nói.
– Cái gì?
Đang im lặng không lên tiếng, Tăng Nhu lập tức liền nổi giận:
– Ngươi đến đây là hí lộng quỷ thần với chúng ta sao?
Tư Đồ Bá Lôi cũng nghi hoặc theo dõi hắn.
– Hừ… tại hạ làm như thế vì bảo toàn thanh danh cho phái Vương Ốc các người…
Tống Thanh Thư cười khổ nói tiếp:
– Chứ nếu như phái Vương Ốc chưa đánh đã trốn, lời truyền tới trên giang hồ cũng không êm tai.
– Đúng vậy, chúng ta sẽ không gánh nổi chuyện như vậy.
Tư Đồ Bá Lôi gằn giọng nói.
– Lão anh hùng chớ vội, nghe tại hạ từ từ giải thích đây.
Tống Thanh Thư vội vã nói:
– Sau khi hành động thất bại bị bắt, chủ soái quân Thanh sẽ thả các người ra, nhớ dặn dò thuộc hạ phái Vương Ốc trước, đến lúc đó nhân màn đêm, xé lẻ chia ra thành từng nhóm nhỏ rời khỏi đỉnh núi Vương Ốc, quân Thanh sẽ mắt nhắm mắt mở không chặn người, lúc đó phái Vương Ốc dù sao cũng được tiếng là xông vào ám sát chủ soái quân Thanh nhưng chỉ là nhiệm vụ bất thành.
– Bọn chúng bắt được chúng ta sẽ thả ra?
Tư Đồ Bá Lôi không thể nào tin được.
– Tại hạ sẽ có biện pháp để bọn chúng thả các người.
Tống Thanh Thư nói rất là tự tin.
– Khoác lác…
Tăng Nhu cau mày, quay người kéo Tư Đồ Bá Lôi:
– Sư phụ… tuyệt đối đừng nghe lời tên bại hoại này, hắn đến bây giờ cũng không dám lấy bộ mặt thật gặp sư phụ, lén lén lút lút, chắc chắn không phải là người tốt.
Tư Đồ Bá Lôi gật gù, nhìn Tống Thanh Thư hỏi:
– Các hạ đến tột cùng là người phương nào, vì sao phải giúp phái Vương Ốc, nếu như không nói rõ ràng, thứ cho lão phu sẽ không dựa theo kế sách của các hạ đâu.
– Tại hạ mang mặt nạ là vì sợ bị thuộc hạ của phái Vương Ốc nhìn thấy hình dạng, ngày mai có thể làm lộ ra kẽ hở mà thôi.
Tống Thanh Thư nói xong đưa tay gỡ xuống cái mặt nạ, ném qua một bên.
– Nhưng đối với hai vị thì không cần ẩn giấu làm gì.
Tăng Nhu vẫn cho là hắn sẽ có tướng mạo hung thần ác sát, nào ngờ khi cái mặt nạ được cỡi bỏ ra thì xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú nho nhã đẹp mắt như vậy, không biết nghĩ tại sao lại chợt nhớ đến bàn tay của hắn không biết là vô tình hay cố ý cứ đụng chạm trên dưới các bộ vị nhạy cảm của trên người mình, sắc mặt nàng ửng đỏ, cúi đầu đờ người ra.
– Phải hành động trong đêm mai?
Tư Đồ Bá Lôi ngẩn người ra hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ là các hạ là người của quân Thanh nên mới nắm rỏ như vậy?
– Tại hạ là Tống Thanh Thư, chính là một trong hai cao thủ của quân Thanh mà lão anh hùng vừa rồi có nhắc đến.
Tống Thanh Thư nhún vai, cười khổ nói.
Tăng Nhu kinh ngạc ngẩng đầu lên, suy nghĩ: “Hắn rõ ràng còn trẻ như vậy, so với ta cũng lớn hơn không được bao nhiêu… thế mà là đại cao thủ? “
– Tống công tử vì sao lại giúp phái Vương Ốc chúng ta?
Tư Đồ Bá Lôi càng thêm nghi hoặc.
– Tại hạ biết Tư Đồ lão anh hùng trung hiếu với Minh triều, năm xưa đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời khỏi Bình Tây Vương, quy ẩn núi rừng, trong khi đó tại hạ cùng với Trường Bình công chúa nhà Minh là…
Tống Thanh Thư ngừng lại một chút, sắc mặt nhăn nhó vẻ khó khan khi tiết lộ ra.
– Là… bằng hữu tri kỷ tốt, cho nên khi thấy các người nguy nan, tại hạ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nghe ngữ khí của hắn mập mờ ám muội, Tư Đồ Bá Lôi cả kinh: “Chẳng lẽ hắn là người yêu của công chúa? Dường như trong chốn võ lâm rõ ràng đồn đãi là công chúa yêu thích Kim Xà vương mà? ”
Nhưng khi nghĩ đến tâm tư của các cô nương cũng thật khó lường, cho nên Tư Đồ Bá Lôi cũng đành biểu hiện:
– À… thì ra Tống công tử cùng Cửu công chúa còn có tầng quan hệ như thế này, vừa rồi lão phu đắc tội, mong rằng Tống công tử đừng có để trong lòng.
Nghe Tống Thanh Thư nói ra mà Tăng Nhu trong lòng ngẩn ngơ, rồi lại đột nhiên sinh ra tức giận: “ Nếu hắn là phò mã gia, tại sao mới vừa rồi còn có hành động cử chỉ như vậy đối với ta… ”
– Tư Đồ tướng quân cũng đừng khách sáo.
Tống Thanh Thư đổi cách xưng hô dùng chức quan Minh triều xưng hô với Tư Đồ Bá Lôi, nghe qua Tư Đồ Bá Lôi cực kỳ vui vẻ.
– Tại hạ bây giờ chịu nhục, khuất thân cùng với Thanh đình, chỉ là muốn nhân cơ hội này bảo tồn một phần sức mạnh Đại Minh còn sót lại, lão anh hùng cứ việc yên tâm, ngày mai tại hạ sẽ tự có cách để cho các người bình yên vô sự.
Tống Thanh Thư sở dĩ có niềm tin như thế, bởi vì hắn biết Vi Tiểu Bảo là Hương chủ của Thiên Địa hội, nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để thả phái Vương Ốc Phái ra, đồng thời có hắn ở một bên giúp đỡ, thì vấn đề này sẽ không lớn lắm.
Với lại Vi Tiểu Bảo sẽ không có dám cùng với Tư Đồ Bá Lôi đám người kia nói rõ thân phận Thiên Địa hội của gã, vì lẽ đó sau khi thoát khỏi qua đại nạn lần này thì công lao đối với phái Vương Ốc, Tống Thanh Thư sẽ hưởng hết.
Tống Thanh Thư đương nhiên không có hài lòng khi trà trộn vào triều đình Mãn Thanh để chỉ làm một chức quan nho nhỏ, mà là hắn đang có hào khí nắm bắt lấy thiên hạ, loại thi ân mua chuộc lòng người này, hắn đương nhiên sẽ triệt để tận dụng cơ hội tạo ra cho mình.
Có điều nếu muốn mượn kê đẻ trứng cũng cần phải có lực lượng của riêng mình, vì vậy mà thế lực phái Vương Ốc cũng nằm trong kế hoạch của Tống Thanh Thư.
– Được rồi… nếu Tống công tử là tri kỷ của Cửu công chúa, lão phu tin rằng sẽ không hại chúng ta, lão phu sẽ đánh cược tính mạng mình lần này. ”
Tư Đồ Bá Lôi suy nghĩ một lát, cuối cùng thì quyết định.
Tống Thanh Thư đại hỉ, vội vã thương lượng với Tư Đồ Bá Lôi một số chi tiết về hành động ngày mai.