Phần 100
Trình Dao Già nhìn thấy trượng phu trên thân mang thương tích, tâm hoảng ý loạn liền quỳ xuống trước mặt Tống Thanh Thư:
– Nguyên soái, ngươi thả hắn đi, vừa rồi ngươi đã đáp ứng…
Lục Quán Anh thấy thế cả giận nói:
– Phu nhân làm gì lại quỳ xuống trước tên thát tử Kim quốc này? Ta Lục Quán Anh đầu đội trời chân đạp đất, muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được, phu nhân không được van cầu hắn.
Trình Dao Già trong lòng quýnh lên, giải thích nói:
– Lục lang, huynh đã hiểu lầm, nguyên soái đây không phải là người xấu.
Nói xong lại nhìn về phía Tống Thanh Thư:
– Lục lang tình thế cấp bách mới ăn nói bậy bạ, mong rằng nguyên soái không để vào trong lòng…
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Tống Thanh Thư ngắt lời nói:
– Việc này ta tự có chừng mực, phiền Lục phu nhân đi vào phòng nghỉ ngơi một chút, ta có mấy lời muốn nói cùng tôn phu…
– Nguyên soái!
Trình Dao Già vội la lên.
Tống Thanh Thư đối với nàng:
– Yên tâm đi, ta sẽ không làm thương tổn đến hắn đâu…
Đã nhận được cam đoan của hắn, Trình Dao Già lúc này mới đành phải bước đi.
– Ngươi đối với nàng đã làm cái gì?
Chứng kiến thê tử cùng Tống Thanh Thư đối thoại, Lục Quán Anh trong lòng nghi ngờ nổi lên, chờ cho thê tử đóng cửa phòng lại, hắn mở miệng hỏi.
Tống Thanh Thư nâng chung trà lên thổi thổi, nghe được hắn hỏi, liền khẽ cười:
– Ta đối với tôn phu nhân làm nhiều hơn một chuyện, không biết ngươi muốn hỏi về chuyện nào?
Cùng Trình Dao Già ôm ấp cũng có, còn thoát khỏi xiêm y của nàng, lại mặc xiêm y vào lại cho nàng từng cái, trong cả quá trình khó tránh đụng chạm da thịt chi thân, tính như vậy, mình cũng không có nói láo, hoàn toàn chính xác cùng thê tử của hắn đã làm nhiều chuyện…
Lục Quán Anh nghe được trừng mắt muốn nứt, toàn thân phát run căm tức nhìn hắn:
– Ngươi hèn hạ đồ vô sỉ, chỉ biết dùng thủ đoạn mờ ám để khi dễ nàng.
– Thủ đoạn mờ ám?
Tống Thanh Thư lắc đầu…
– Ta làm những chuyện đó đều là quang minh chính đại đấy, tôn phu nhân cũng không có phản đối a.
Trình Dao Già vì dân tộc đại nghĩa, tình nguyện hy sinh trong sạch của mình, tùy ý để hắn sờ soạng, bởi vậy nếu nói tiếp, thì lời của Tống Thanh Thư cũng là sự thật.
– Ngươi…
Lục Quán Anh tức giận toàn thân phát run.
– Đừng có ngươi… ngươi nữa, ta cuối cùng đối với thê tử của ngươi làm cái gì, về sau chính ngươi hãy hỏi nàng, hiện tại ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi đây.
Tống Thanh Thư đem chén trà để lại trên bàn, đứng lên đi tới trước mặt hắn.
– Hừ…
Lục Quán Anh phun ra nước bọt, cười lạnh nói…
– Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng bước một bước liền tránh né nước bọt của hắn công kích:
– Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, ngươi bây giờ niên kỷ cũng đã lớn rồi, đừng khiến cho thê tử ngươi tuổi còn trẻ liền phải thủ tiết a.
– Ta…
Lục Quán Anh bị hắn nói lời ác độc khiến cho điên lên, thế nhưng trong lúc này lại không làm gì được.
– Các ngươi lần này đi sứ Dương Châu, đã cùng Lý Khả Tú tiếp xúc qua chưa?
Đối với Trình Dao Già thì hắn có thể thương hương tiếc ngọc, đối với một nam nhân, Tống Thanh Thư cũng không tốt như vậy kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
– Hừ!
Lục Quán Anh hừ lạnh, nghiêng đầu đi, đối với hắn đến hỏi gì cũng không trả lời.
– Có phải hay không các người đã cùng Lý Khả Tú đạt thành nhận thức chung gì đó rồi?
Tống Thanh Thư hỏi, chăm chú nhìn mặt của Lục Quán Anh, muốn từ nét mặt của hắn để suy đoán ra được cái gì, chỉ là Lục Quán Anh không lộ ra bất cứ cái gì.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lục Quán Anh miệng cũng không mở ra, Tống Thanh Thư cũng là cũng chẳng cần suy nghĩ thêm gì nữa:
– Ngươi đã không hợp tác, ta đây chỉ có thể dùng biện pháp của chính ta.
Lục Quán Anh ngạo mạn quét mắt nhìn hắn, cuối cùng mở miệng:
– Có cái gì nghiêm hình tra tấn cứ việc dùng, ta nếu là nhăn mặt chau mày, thì không phải là anh hùng hảo hán.
– Nghiêm hình tra tấn?
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, cười nói…
– Yên tâm đi, ta sẽ không đối với ngươi dụng hình đâu, nếu trên người của ngươi lưu lại dấu vết thương tích, đến lúc đó ta như thế nào giải thích cùng tôn phu nhân?
Nghe được hắn lại nhắc đến thê tử, Lục Quán Anh cả giận nói:
– Không cho phép ngươi nhắc đến nàng!
Tống Thanh Thư mỉm cười, đôi mắt bắt đầu trở nên đen sì như mực:
– Nhìn xem ánh mắt của ta, đúng… ì cứ như vậy… Nam Tống sứ đoàn các người đã cùng Lý Khả Tú trao đổi đến mức nào rồi?
Lục Quán Anh toàn thân run lên, ánh mắt dần dần trở nên bắt đầu mơ hồ, thì thào đáp:
– Chúng ta… chúng ta chỉ là ngụy trang đối với bên ngoài đấy, đặc sứ chính thức lại là một người khác, người cùng Lý Khả Tú tiếp xúc cũng là hắn, cho nên ta cũng không rõ ràng lắm đã trao đổi đến mức nào.
Tống Thanh Thư giật mình, nguyên lai Nam Tống đã hoạt động ngầm, khiến cho mọi người đều bị qua mặt, khó trách lúc trước mình còn thấy kỳ quái. Kim, Thanh hai nước đều phái sứ thần đều là nhân vật có cấp bậc đại thần, đủ thấy đối với Lý Khả Tú coi trọng, vì sao Nam Tống lại chỉ phái một người bên Xu Mật Viện nhận chỉ, thế thì đối với Lý Khả Tú biểu lộ đâu có đến nửa phần thành ý?
– Đặc sứ chính thức là ai?
Tống Thanh Thư vội hỏi.
Lục Quán Anh lắc đầu:
– Ta không rõ ràng lắm.
Tống Thanh Thư nhướng mày, tiếp theo thay đổi vấn đề:
– Vậy thì đặc sứ chính thức đặt chân ở nơi nào?
– Ngọc… Ngọc Thanh Quán.
Rõ ràng nhìn ra được Lục Quán Anh trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa, dù là hắn hiện thần trí không rõ, nhưng cũng ý thức được cái bí mật này quyết không thể tiết lộ ra ngoài.
– Ngọc Thanh Quán?
Tống Thanh Thư đứng ở bên cửa sổ, nhìn qua đêm đen như mực, sứ giả cải trang thì dàn xếp tại trong phật tự, sứ giả thật sự thì lại giấu mình ở trong đạo quan, đúng là giỏi tính toán.
– Người đâu… đưa hắn áp xuống dưới, canh giữ.
Tống Thanh Thư phân phó thị vệ tiến đến, đem Lục Quán Anh kéo đi ra ngoài.
Sát vách Trình Dao Già trong tâm một mực buộc lại vì sự an toàn của trượng phu, nghe được động tĩnh vội chạy ra, cầm lấy bàn tay của Lục Quán Anh lay động:
– Lục lang… Lục lang… huynh làm sao vậy?
Chỉ là những cái tên thị vệ Kim quốc không quản đến nàng, không chút do dự mang lấy Lục Quán Anh dẫn giải biến mất tại trong đêm…
Trình Dao Già rơi vào đường cùng, đành phải chạy đến trước mặt Tống Thanh Thư:
– Nguyên soái, Lục lang cuối cùng làm sao vậy, ngươi đã đáp ứng ta không làm tổn thương hắn…
Còn chưa nói xong liền ô ô khóc lên, nàng vốn là tính tình mềm yếu, lúc trước trong đầu nghĩ lấy dân tộc đại nghĩa, thật vất vả mới khua lên dũng khí cùng Tống Thanh Thư quần nhau, nhưng lúc này chứng kiến trượng phu hai mắt nhắm nghiền, sinh tử cũng không biết ra sao, trong lòng sợ hãi rút cuộc ức chế không nổi, nước mắt tuôn rơi liền rơi xuống.
Nhìn xem bộ dạng nàng khóc đến lê hoa đái vũ, Tống Thanh Thư cũng là có vài phần áy náy, liền duỗi ra ngón tay lau sạch vệt nước mắt trên gò má nàng, lúc ngón tay của hắn chạm đến trên da thịt mịn màng kia, thì Trình Dao Già run lên, lùi lại mấy bước, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư vừa rồi chỉ là kìm lòng không được nên mới có động tác như vậy, thấy nàng mãnh liệt phản ứng như vậy, mới nhận thấy mình có cử động càn rỡ thô lỗ rồi, loại chuyện này càng giải thích càng lúng túng, nên dứt khoát trực tiếp chuyển hướng:
– Yên tâm đi, tôn phu không có việc gì, chẳng qua là vì mới xông vào phủ liền phải giao đấu với quân thị vệ nên chân khí hao tổn, hơn nữa tinh thần khẩn trương, chỉ là ngất đi mà thôi, cần nghỉ ngơi qua một đêm thì tốt thôi…
Biết được trượng phu không việc gì, Trình Dao Già lúc này mới thở phào một hơi, do dự, thăm dò hỏi hắn:
– Không biết phu phụ chúng ta lúc nào mới có thể rời đi?
– Nếu như tôn phu đang ngất đi, vậy Lục phu nhân cũng ở nơi đây nghỉ ngơi một đêm đi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ phái người đưa tiễn phu phụ các ngươi ra ngoài.
Tống Thanh Thư đáp.