Phần 112
Lý Khả Tú tiếp tục cùng sứ đàn Nam Tống thêm một hồi trò chuyện, sau đó liền đứng dậy cáo từ. Tống Thanh Thư tiếp tục lưu lại nơi đây, xem có thể thám thính được thêm tin tức gì hay không?
Đưa Lý Khả Tú ra về, Lục Du vẻ mặt thần sắc lo lắng đối với Hàn Thác Trụ nói ra:
– Hàn đại nhân, thu phục Lý Khả Tú xong, chẳng lẽ chúng ta thật sự dựa theo ước định cùng Ngô Tam Quế bắc phạt Mãn Thanh hay sao?
Tống Thanh Thư cả kinh, Nam Tống nếu thật bắc phạt mà nói, Kim Xà doanh tại Sơn Đông liền đứng mũi chịu sào, đến lúc đó Nam Tống mượn đường còn không cho mượn làm sao được? Nhưng nếu cho mượn đường thì Mãn Thanh là sản nghiệp của mình, sẽ bị Ngô Tam Quế cùng Nam Tống hai mặt giáp công, chỉ sợ sẽ triệt để sụp đổ, còn nếu không cho mượn đường mà nói, tất nhiên sẽ cùng Nam Tống khai chiến, không nói đến tình hình chiến đấu như thế nào, trọng yếu hơn chính là thanh danh bị ảnh hưởng.
Minh triều diệt vong, hiện nay thiên hạ Nam Tống là quốc gia sống còn của người Hán, bắc phạt đại diện cho chính trị của người Hán, nếu như Kim Xà doanh cản trở, chỉ sợ liền sẽ bị thiên hạ người Hán phỉ nhổ, vậy thì sẽ nói không nên lời rồi.
Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng, vội vàng vểnh tai tiếp tục nghe.
Hàn Thác Trụ cười lắc đầu:
– Xem ra ngươi hơi chân chất rồi, Đại Tống cùng Mãn Thanh không có gì lợi ích một khi xảy ra xung đột, làm gì vậy chẳng khác nào giúp đỡ cho Ngô Tam Quế? Chi bằng để cho Mãn Thanh cùng Ngô Tam Quế xung đột chính diện, để cho bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta làm ngư ông thủ lợi chẳng tốt hơn sao?
Lục Du cau mày nói:
– Thế nhưng lần này cơ hội ngàn năm một thuở, nếu bỏ lỡ, thật sự có chút đáng tiếc. Hơn nữa hiện nay nhi nữ của Ngô Tam Quế là sủng phi của hoàng thượng, nếu là chúng ta bội ước liên minh mà nói, chỉ sợ không tiện giải thích…
Hàn Thác Trụ đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài ánh trăng hỏi:
– Lục Du, ngươi cảm thấy cừu nhân Đại Tống là ai?
– Đương nhiên là Kim quốc!
Lục Du thốt ra, chi biến Tĩnh Khang từng người Tống đều nhớ kỹ, bởi vì đó là mối sỉ nhục lớn lao.
– Bởi thế nếu muốn bắc phạt, mục tiêu cũng tuyệt không phải Thanh quốc mà là Kim quốc.
Hàn Thác Trụ trong mắt dần hiện ra hưng phấn…
– Năm xưa đã có rất nhiều tần phi công chúa đều bị Kim quốc bắt mang về nước, mối đại thù này ta lúc nào cũng không quên, cách vài chục năm trước ta đã cài cắm người vào Kim quốc, hoàng thiên cũng phù hộ Đại Tống, hiện nay Mông Cổ đang chú ý đến các nước phía tây, quân chủ lực đang tây tiến, Kim quốc minh hữu với Mãn Thanh thì lại bị Ngô Tam Quế, Kim Xà doanh khiến cho phân thân chống đỡ không rảnh, hôm nay nếu bắc phạt Kim quốc, là thời cơ tốt để rửa sạch hổ thẹn trước đó!
Tống Thanh Thư nghe được âm thầm kinh hãi, Hàn Thác Trụ này quả nhiên suy nghĩ sâu xa, từ vài chục năm năm trước đã phái tộc nhân Hàn Thiên Diệp nằm vùng Kim quốc, thì ra là để chờ đến đến ngày hôm nay.
Đúng ra thì Tống Thanh Thư lúc này biết rõ Nam Tống muốn bắc phạt Kim quốc, thì sẽ vỗ tay khen hay đấy, dù sao sỉ nhục Tĩnh Khang đối với từng người Hán mà nói đều là phẫn nộ, chỉ tiếc hắn phí hết thật lớn khí lực, mới nắm giữ được quyền hành Kim quốc, Nam Tống lúc này bắc phạt, chẳng phải là làm cho nỗ lực của hắn trôi theo nước chảy?
Tống Thanh Thư vẫn còn đang buồn phiền như thế nào phá hư chuyện Lý Khả Tú cùng Nam Tống hợp tác, giờ lại thêm một chuyện thiên đại phiền toái.
Lục Du nghe xong Hàn Thác Trụ mà nói, đối với Hàn Thác Trụ thật sâu khâm phục:
– Hàn đại nhân bỏ bao công sức, thật là khiến người bội phục…
Vốn một mực ở bên cạnh trầm mặc không nói gì, Lệnh Hồ Xung chợt lên tiếng:
– Hàn đại nhân hành động lần này đương nhiên là làm rất tốt, bất quá tại hạ có chút nghi hoặc, không biết có nên nói hay không?
Hàn Thác Trụ được hắn cứu mạng, nên vô cùng thưởng thức võ công của hắn cùng với nhân phẩm biểu hiện ra ngoài, nghe vậy mỉm cười nói:
– Ngô tướng quân cứ nói đừng ngại.
Lúc này Tống Thanh Thư nổi hứng tò mò, vội vàng vểnh tai nghe xem Lệnh Hồ Xung đến cùng nói cái gì đây.
Lệnh Hồ Xung nhẹ gật đầu:
– Theo tại hạ được biết, năm xưa Nhạc Phi bị giết oan, từ đó phái chủ hòa Đại Tống chiếm cứ thượng phong, phái chủ chiến một mực bị chèn ép. Thật vất vả mới giết chết được gian tặc Tần Cối, đàm người Vạn Sĩ Tiết, Trương Tuấn cũng bị bãi miễn, về sau tôn thất Triệu Nhữ Ngu lên đài, kết quả cũng lại là người theo phái chủ hòa, Hàn đại nhân lại tốn tâm huyết đem Triệu Nhữ Ngu hạ đài, mắt thấy sắp nhập chủ rồi, nào ngờ Cổ Tự Đạo, Sử Di Viễn những cẩu tặc kia lại cấu kết từ bên trong cản trở, đem Vạn Sĩ Tiết, Trương Tuấn triệu hồi trong thư tỉnh đảm nhiệm tả hữu nhị tướng, Hàn đại nhân thì chỉ có làm phó tướng, trong này tuy rằng chủ yếu là do Cổ Tự Đạo, Sử Di Viễn hai người quấy phá, nhưng nếu không có được sự cho phép hoàng thượng, thì Vạn Sĩ Tiết, Trương Tuấn hai kẻ hại chết Nhạc Phi há lại được quay trở lại? Tại hạ chỉ sợ Hàn đại nhân chủ chiến thì sẽ vi phạm với ý tứ của đương kim thánh thượng, rồi sẽ gặp lửa dẫn thiêu thân a.
Nghe Lệnh Hồ Xung đem thế cục triều đình Nam Tống phân tích đạo lý rõ ràng, trên nóc nhà Tống Thanh Thư lộ vẻ dị sắc, quả nhiên là chia tay ba ngày phải lau mắt mà nhìn a.
Lệnh Hồ Xung vốn là một giang hồ, chưa bao giờ quan tâm đến những phương diện chính trị, bất quá hắn gặp phải chuyện nhục nhã từ hôn, bây giờ thì vô cùng khát vọng thế lực cường đại, bởi vậy đã cải biến bản thân, chủ động hiểu rõ tương quan tin tức, hơn nữa trong khoảng thời gian này đi theo bên người Hàn Thác Trụ, mưa dầm thấm đất, kiến thức so với lúc trước bất đồng sâu sắc.
Hàn Thác Trụ vội vàng ngăn lại Lệnh Hồ Xung:
– Ngô tướng quân, những lời này ở trước mặt ta nói một chút thì cũng thôi, nếu về sau quay về Lâm An phủ, tuyệt không được nhắc lại chỉ trích hoàng thượng, đó là đại bất kính chi tội, nếu là bị người nghe được gièm pha, ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.
– Đa tạ Hàn đại nhân cảnh tỉnh.
Lệnh Hồ Xung ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không cho là đúng.
Hàn Thác Trụ thở dài:
– Hoàng Thượng bị tiểu nhân xúi giục, nên mới cùng Kim quốc cầu hòa, những năm qua nghe nói hoàng thượng đối với chuyện này cũng đã có chút hối hận. Hơn nữa hiện nay tiếng hô của dân gian bắc phạt ngày càng tăng vọt, cho nên phái chủ hòa không phải lúc nào cũng ngăn được đấy.
Tống Thanh Thư lại nghe trong chốc lát, thấy không còn có gì tin tức thêm nữa, liền lặng lẽ rời đi nơi đây.