Phần 113
Lúc này ở ngoài ngàn dặm tại thành Lâm An bên trong phủ Cát Lĩnh Cổ, Cổ Tự Đạo đem chén trà trong tay dằn mạnh ở trên mặt bàn:
– Hừ, bên kia quả nhiên không làm được việc gì, lúc trước chắc chắn bảo chứng Hàn Thác Trụ tuyệt đối không cách nào còn sống mà đến Dương Châu, kết quả thì hiện tại Hàn Thác Trụ đang sống sờ sờ thật tốt tại thành Dương Châu!
Bên cạnh phụ tá cấp cao Liêu Oánh Trung cười khổ nói:
– Tiểu vương gia dưới trướng cao thủ nhiều như mây, lần này phái người đi đã tính toán tốt lực lượng hộ vệ đi theo Hàn Thác Trụ, vốn rằng không sơ hở chút nào, nào ngờ trên đường không biết từ đâu xuất hiện một tên Tuyền Châu tham tướng Ngô Thiên Đức.
Cổ Tự Đạo hừ lạnh một tiếng…
– Vậy Ngô Thiên Đức kia lai lịch tra rõ ràng chưa?
– Đã điều tra xong, là người của Ngô gia.
Liêu Oánh Trung vẻ mặt ngưng trọng.
– Ngô gia nào?
Cổ Tự Đạo trong nháy mắt ngồi thẳng lại.
– Còn có Ngô gia nào khác, đương nhiên là Lũng Kiền Ngô gia.
Liêu Oánh Trung cười khổ nói.
– Hậu nhân Ngô thị huynh đệ à…
– Cổ Tự Đạo có chút bực bội…
– Hắn là nhất mạch của Ngô Giới hay là Ngô Lân?
– Là tôn tử nhất mạch của Tín vương Ngô Lân.
Liêu Oánh Trung đáp.
Cổ Tự Đạo dường như tự nhủ:
– Ngô thị huynh đệ tuy rằng đã chết, bất quá Ngô gia tại trong quân binh thế lực đã từ lâu thâm căn cố đế, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu Ngô gia thật sự đảo hướng sang Hàn Thác Trụ, chuyện này lại thêm phiền toái.
Dường như đã có quyết định trọng yếu, Cổ Tự Đạo đứng dậy:
– Không được, cơ hội lần này ngàn năm một thuở, không có khả năng để cho Hàn Thác Trụ còn sống mà quay trở lại Lâm An.
Liêu Oánh Trung gấp gáp nói:
– Tiểu vương gia bên kia đã tăng thêm nhân thủ, lần này dưới trướng cao thủ đếu xuất ra hết, Hàn Thác Trụ tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.
– Hừ, ngươi lần trước cũng nói với ta như vậy.
Cổ Tự Đạo nặng nề nói…
– Không được, lần này trọng đại, chỉ có chúng ta tự mình động thủ thì mới có thể yên tâm.