Phần 116
Trình Dao Già tránh thoát một kiếp, nhưng trong lòng cũng cao hứng không nổi, vừa nghĩ tới lát nữa đối phương trở về, mình có chạy trời cũng không khỏi nắng, hai hàng nước mắt liền chảy xuống.
– Lục phu nhân gặp phải chuyện gì mà thương tâm như thế?
Bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm vừa quen thuộc lại lạ lẫm, Trình Dao Già mở lớn mắt liếc nhìn, đập vào mi mắt chính là một khuôn mặt quen thuộc.
Mấy canh giờ lúc trước, nàng còn cảm thấy khuôn mặt này là đáng sợ nhất trên đời, nhưng lúc này gặp lại hắn, trong lòng không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác vui mừng…
Tống Thanh Thư vén màn trướng lên, nhìn xem mỹ nhân nằm trên giường, trêu ghẹo nói:
– Lục phu nhân nhìn thấy ta, đến tột cùng là cao hứng hay là không đây?
Trình Dao Già sắc mặt đỏ lên, trong mắt ý cầu khẩn hắn.
Tống Thanh Thư lúc này mới chợt hiểu ra:
– Suýt chút nữa đã quên Lục phu nhân bị điểm á huyệt rồi.
Nói xong tiện tay giải huyệt cho nàng, đem nàng đỡ lên.
– Tạ ơn.
Huyệt đạo bị điểm lâu như vậy, Trình Dao Già toàn thân có chút nhức mỏi, chỉ ngồi trước tại đầu giường nghỉ ngơi một chút.
Tống Thanh Thư cười cười:
– Lục phu nhân quá khách sáo rồi…
Hai người thân ở trong phòng, cách khoảng lại gần, Tống Thanh Thư thậm chí có thể nghe thấy được trên thân Trình Dao Già truyền lại nhàn nhạt mùi thơm cơ thể.
Trình Dao Già không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, có chút bối rối mà nhìn qua hắn:
– Ngươi… ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Tống Thanh Thư giật mình, liền nói:
– Như thế nào, Lục phu nhân không muốn ta xuất hiện ở nơi này sao? Vậy ta đi đây, đợi lát nữa lão dâm đầu kia quay trở về, thì phu nhân cũng đừng hối hận.
– Không muốn!
Thấy hắn làm như muốn đi gấp, Trình Dao Già kinh hô, kéo lại ống tay áo Tống Thanh Thư, vừa rồi lão già kia thật sự đáng sợ, không biết vì sao, nếu so sánh với thì nàng cảm thấy tên Kim quốc râu quai nón trước mắt này thì dù sao cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Tống Thanh Thư ánh mắt rơi xuống ống tay áo nàng đang lôi kéo, nói ra:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, Lục phu nhân định kéo ta tới khi nào đây?
Nghe được lời hắn nói, bàn tay Trình Dao Già liền rụt trở về, nghĩ thầm lúc trước ngươi nằm lần bảy lượt sờ soạng thân thể của ta, như thế nào không nghe ngươi nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Bất quá loại lời này nàng không thể nào nói được ra khỏi miệng.
– Lão… lão… da… đầu kia thật không phải là thuộc hạ của ngươi sao?
Trình Dao Già ấp úng, chữ dâm nàng xấu hổ không có nói ra được.
– Đương nhiên không phải…
Tống Thanh Thư tiến đến trước mặt nàng hỏi…
– Nguyên lai Lục phu nhân cho rằng là ta phái người đem phu nhân bắt trở về?
Hai người khoảng cách thân cận quá, Trình Dao Già thậm chí cũng có thể cảm nhận được đối phương thở ra nhiệt khí, trong nội tâm nàng hoảng hốt, vội vàng hướng bên trong ngồi nhích vào…
Tống Thanh Thư thuận thế cũng ngồi xuống trên giường bên cạnh nàng:
– Lục phu nhân làm tổn thương ta, ta hảo ý tới cứu phu nhân, lại bị phu nhân cứ như thế mà hoài nghi ta… ai…
Hắn đến nay đã dày công tôi luyện, mấy câu ngữ khí phối hợp với thần thái, hoàn mỹ thể hiện ra một loại thương tâm gần chết.
Trình Dao Già có chút xấu hổ:
– Thực xin lỗi, ta chỉ là quá sợ hãi… còn ngươi có thể… đừng ngồi gần ta như vậy được không?
Tống Thanh Thư làm như không nghe thấy nàng nói, ngược lại hỏi:
– Lục phu nhân làm sao lại rơi vào trong tay của lão dâm đầu kia vậy?
Hắn đương nhiên biết rõ toàn bộ quá trình, bất quá nếu để cho nàng biết mình vừa rồi một mực khoanh tay đứng nhìn, thật sự có chút ảnh hưởng hình tượng của hắn.
– Ta tại bờ sông…
Trình Dao Già cũng không ngờ là có hắn xuất hiện ở đây, đem chuyện vừa rồi kể qua, tuy rằng nàng vẫn còn kinh hồn bất định, kể ra nói cũng đúng một đoạn ác mộng, bất quá thanh âm lại vẫn là cực kỳ nũng nịu êm tai, làm cho người nghe chân lông toàn thân dường như đều giãn ra.
– Phu nhân vì sao đêm khuya một mình ở tại bờ sông vậy?
Đây mới là điều Tống Thanh Thư quan tâm, dù sao lúc ấy vị trí Trình Dao Già rời Ngọc Thanh Quán đã có một khoảng cách xa rồi.
Trình Dao Già muốn nói lại thôi, nghĩ thầm sự tình giữa phu phụ cãi nhau như thế nào lại nói cho một ngoại nhân nghe, huống chi nguyên nhân xuất phát vẫn là chính ngươi.
Chú ý tới ánh mắt của nàng, Tống Thanh Thư khẽ cười:
– Không phải là cãi nhau sao?
Trình Dao Già do dự một chút, ừ một tiếng.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:
– Thật kỳ quái, lúc trước tại chỗ ta, Lục phu nhân không quản đến mình cũng chỉ vì để mà cứu hắn, đối với hắn tình thâm ý trọng như vậy, vì cái gì lại còn cãi nhau?
Trình Dao Già vốn là trong lòng ủy khuất, nghe hắn vừa nói như vậy cũng nhịn không được nữa, ôm hai đầu gối khóc lên.
Tống Thanh Thư cảm thán:
– Lục phu nhân tính tình hiền lành như vậy, rõ ràng nếu có chuyện nhao nhao, không cần phải nói, nhất định là do trượng phu khi dễ phu nhân rồi.
Trình Dao Già lúc này khóc đến thương tâm.
Tống Thanh Thư liền đưa qua cái khăn tay:
– Đừng khóc, ta không nhìn nổi khi thấy nữ nhân khóc.
Trình Dao Già thấy hắn luống cuống tay chân, trong lòng có chút ấm áp, ôn nhu nói:
– Ta thấy ngươi cùng những Kim nhân khác có chút không giống…
– À… để ta nói cho Lục phu nhân biết, tại Kim quốc ta là mỹ nam tử đấy.
Tống Thanh Thư dương dương tự đắc nói.
Trình Dao Già nín khóc, mỉm cười:
– Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, xem ngươi cái bộ dáng này…
Nàng tâm địa thiện lương, sợ nói thẳng ra thì xúc phạm tới đối phương tự tôn, liền ngừng không nói tiếp nữa.
Tống Thanh Thư hừ nói:
– Cái nhìn của Kim quốc cùng Nam Tống không giống nhau, chúng ta lấy bộ dáng hùng tráng to lớn xem là soái ca, nhìn ta đây mặt đầy râu ria thì chính là biểu hiện nam tử khí khái nhất, còn dáng vẻ soái ca của Nam Tống thì có cái nhìn giống như là tiểu bạch kiểm.
Trình Dao Già tin là thật, nghĩ thầm khó trách quân tiên phong Kim quốc to lớn như vậy, nguyên lai cả quốc gia này đều là tôn sùng hùng tráng to lớn cao ngạo.
Lén lút nhìn Tống Thanh Thư đầy râu ria liếc, Trình Dao Già âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm “Ta rất khó tiếp nhận cái nhìn giống như bọn hắn đấy, nếu ai trở thành thê tử của hắn thì thật là đáng thương, thời điểm thân mật thì da thịt mềm mại của mình còn không bị cái mặt đầy râu ria của hắn đâm chết hay sao…”
Trình Dao Già sắc mặt nóng như bị phỏng, vội vàng lấy tay vuốt hai má, mình suy nghĩ bừa bãi lộn xộn là muốn cái gì đây a.
– Này, lau khô nước mắt xong thì đem khăn tay trả lại ta đi.
Tống Thanh Thư đưa tay hướng trước mặt nàng duỗi ra.
Trình Dao Già cực kỳ lúng túng, vội đưa tay khăn trả lại cho đối phương, bất quá nàng rất nhanh thấy rõ hình thêu trên cái khăn tay, rõ ràng chính là khăn tay của mình thêu uyên ương, liền giật mình kinh hãi:
– Cái khăn này…
Tống Thanh Thư bỏ vào lại trong ngực:
– Đúng vậy, đây là cái khắc lúc trước Lục phu nhân đã tặng cho ta, ta vẫn mang theo tại trên thân đây.
Trình Dao Già tức giận phiền muộn, rõ ràng là cái khăn ta thêu cho trượng phu đấy, lúc trước tại nha môn bị ngươi đoạt lấy, nào là cái gì mà tặng chứ?
– Khăn tay này đã bị ta làm cho bẩn rồi, để ta tẩy sạch rồi sẽ trả lại cho ngươi.
Trình Dao Già biết rõ rõ nếu nàng muốn lấy lại thì là chắc chắn sẽ không thành công, chỉ có thể tìm biện pháp uyển chuyển nói với hắn.
– Vậy sao?
Tống Thanh Thư một lần nữa lấy cái khăn tay ra, thấy được Trình Dao Già trong lòng vui vẻ, đang muốn đưa tay đón nhận, thì đối phương lại đưa cái khăn phóng tới chóp mũi hít hà, lộ ra vẻ mặt say mê…
– Nước mắt của Lục phu nhân, so với trân châu còn quý giá hơn, làm gì mà bẩn chứ?
Tống Thanh Thư là người nào, làm sao lại bị nàng đánh lừa được…
Chứng kiến động tác ngả ngớn của hắn, Trình Dao Già thẹn thùng, đưa tay tới muốn cướp về, nào ngờ Tống Thanh Thư đưa tay rụt lại, nàng chụp một cái vào khoảng không, trọng tâm bất ổn thoáng cái nhào tới trong ngực Tống Thanh Thư.
Ôn thân thể hương nhuyễn trong ngực, Tống Thanh Thư cười nói:
– Không nghĩ tới Lục phu nhân rõ ràng chủ động yêu thương nhung nhớ, bực tình ý này ta làm sao có thể phụ lòng đây?
Nói xong liền vươn tay muốn ôm nàng.
Trình Dao Già như một nai con bị chấn kinh, vội ngồi thẳng người:
– Ngươi đã hiểu lầm, ta chỉ là nhất thời không có ngồi vững, ngươi… đừng suy nghĩ nhiều…
– Vậy thì thật là đáng tiếc, Lục phu nhân xinh đẹp như vậy, ta lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa xem, không thể khinh nhờn, ai… xem ra ta không có cái phúc khí này a.
Tống Thanh Thư thổn thức.
Nghe hắn tán thưởng mỹ mạo mình, Trình Dao Già trong lòng có một loại tâm tình phức tạp đan xen, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ thầm. Nhắc tới cũng kỳ quái, trước mắt cái này người rõ ràng mấy lần đùa giỡn với nàng, hắn chiếm tiện nghi nàng so với cái gì lão Lộc Trượng Khách kia thì nhiều hơn gấp mấy lần, thế nhưng trong nội tâm nàng một chút cũng không chán ghét, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể quy cho là đối phương tuy rằng lời nói ngả ngớn, hành vi tuy có hơi quá nhưng đến lúc mấu chốt liền ngừng lại, không hề giống Lộc Trượng Khách hạ lưu bại hoại kia, rõ ràng chính là muốn khi dễ thân thể của nàng.
Nhưng thực chất bên trong tam tòng tứ đức làm cho Trình Dao Già thấy mình không thể tiếp tục cùng nam nhân này ở chỗ này này mập mờ được, nên vội vàng nói sang chuyện khác:
– Lại nói tiếp, ta lần này sở dĩ cùng Lục lang cãi nhau, còn không phải là bởi vì ngươi…
Lời vừa ra khỏi miệng, Trình Dao Già liền hận không thể đánh mình một cái tát, rõ ràng hiện tại muốn phá giải cái bầu không khí lúng túng này, tại sao lại đem chủ đề dẫn tới phương hướng mập mờ chứ?
Chỉ bất quá lời đã ra miệng, còn muốn cải biến thì đã không còn kịp rồi, Tống Thanh Thư nghe qua liền khẽ giật mình:
– Bởi vì ta? Bởi vì ta cái gì a?
Trình Dao Già ngậm miệng lại, đỏ mặt không chịu nói thêm một chữ.
Tống Thanh Thư cười:
– Kỳ thật Lục phu nhân không muốn nói, ta cũng có thể đoán được chút ít. Thê tử của mình tại gian phòng của nam nhân khác ở lại qua một đêm, bất luận nam nhân nào cũng phải hoài nghi đấy.
Trình Dao Già ngẩng đầu, vẻ mặt giận tái đi:
– Nguyên lai ngươi là cố ý đấy.
– Không phải vậy.
Tống Thanh Thư khoát tay chỉ…
– Ta không phủ nhận đúng là ta đùa nghịch hơi có chút tâm cơ, bất quá tôn phu nếu là thật sự cùng Lục phu nhân tri tâm mà nói, há lại sẽ không tin phu nhân? Ta và phu nhân đều rõ ràng, đêm đó ta không có đụng chạm gì đến phu nhân…
– Ừ…
Trình Dao Già cũng biết việc này trách không được hắn…
– Thật ra ta cũng cảm thấy kỳ lạ, cái loại khúc chiết này, ta đã giải thích cho hắn nghe rồi, thế nhưng là hắn hết lần này tới lần khác vẫn không tin, không biết vì cái gì.
Bọn họ phu phụ xưa nay tương kính như tân, tình cảm thâm sâu, Trình Dao Già tự hỏi tuy rằng lúc ấy tình huống hoàn toàn đúng là làm cho người phải hoài nghi, nhưng mình đem toàn bộ sự kiện chân tướng đều giải thích rành mạch, nhưng vẫn không đủ để đối phương tin tưởng a.
Tống Thanh Thư nhún vai, hả hê nói:
– Có lẽ là tôn phu nghĩ quá sâu xa…
Hắn cũng không ngờ tới mình chỉ tùy tiện tiện sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ như vậy, vậy mà làm cho phu phụ bọn họ huyên náo túi bụi như thế, hắn không thể không hoài nghi tình cảm thật sự của Lục Quan Anh rồi.
Thế nhưng hắn và Trình Dao Già không biết, Lục Quan Anh sở dĩ tức giận như vậy, nguyên nhân chủ yếu là đến từ một sự trùng hợp, đêm đó Tống Thanh Thư đem Song Nhi ôm trở về phòng, hai người ở bên trong hoan ái thân mật, tiếng rên rỉ khoái hoạt của Song Nhi phát ra bên ngoài làm đám quân binh Kim quốc nghe được, trong khi bọn chúng lại nghĩ lầm trong phòng đó là Trình Dao Già, về sau thời điểm thay đổi ca gác, mấy người nói chuyện phiếm kể lại, trong lúc vô tình Lục Quan Anh nghe được, kết quả ngày hôm sau Trình Dao Già lời giải thích cũng vừa vặn khớp với lời của những quân binh kia nói ra lúc tối hợp lại, Lục Quan Anh há lại lại tin tưởng thê tử của mình còn thanh bạch?