Phần 118
Đối với chuyện nghe lén sự tình, Tống Thanh Thư sớm đã quen thuộc, hắn liếc liền nhận ra chỗ mục tiêu, ôm Trình Dao Già một đường âm thầm bí mật đi, rất nhanh liền chạm tới trên nóc nhà.
Cẩn thận vạch mái ngói nhìn xuống, Tống Thanh Thư lập tức hít sâu một hơi, khá lắm, đều là người quen a.
Huyền Minh nhị lão thì không nói rồi, còn có Kim Cương môn chủ, Bách Tổn đạo nhân, đằng sau còn có A Đại, A Nhị, bên kia mấy người thì không biết, bất quá Tống Thanh Thư liền thấy ra mấy người kia thì không biết võ công, đoán chừng hẳn là quan viên Mông Cổ.
Làm cho Tống Thanh Thư giật mình chính là ngồi ở trên vị trí đầu não, không phải là Triệu Mẫn, mà là một cẩm y công tử.
“Ài, cứ chờ mong, xem ra lần này vô duyên gặp lại rồi a.”
Nghĩ đến Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư thầm thở dài một hơi.
– Tiểu vương gia, tóm lại theo phán đoán, Lý Khả Tú có lẽ đối với chúng ta hư dữ ủy xà, hắn sợ là đã có khuynh hướng đầu nhập vào Nam Tống.
Nghe được phía dưới truyền đến thanh âm, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động:
“Tiểu vương gia? Hơn nữa toàn cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ, xem ra cái này cẩm y công tử chính là ca ca của Triệu Mẫn tên là Thiếp Mộc Nhi, cũng chính là Vương Bảo Bảo a.”
– Hừ, đúng là không thức thời, đã như vậy, bổn vương đem toàn bộ sứ thần Nam Tống giết đi, để xem Lý Khả Tú sẽ cùng ai hòa đàm.
Vương Bảo Bảo vỗ vào trên mặt bàn, vươn người đứng dậy.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-5.html
Tống Thanh Thư nghe được thấy ra, Vương Bảo Bảo so với muội muội của hắn Triệu Mẫn, thì hung hăng thô bạo hơn nhiều lắm.
– Tiểu vương gia, không thể được.
Quả nhiên có quan viên Mông Cổ bắt đầu nóng nảy…
– Hiện nay tinh lực của Đại Hãn chủ yếu tập trung tại các nước phía tây, trong lúc bên này thì đang cùng Nam Tống nghị hòa, nếu thời điểm này giết sứ thần Nam Tống, chỉ sợ sẽ làm hỏng mất đại sự của Đại Hãn, nếu đến khi đó Đại Hãn trách tội xuống, thì lúc đó cho dù Nhữ Dương vương cũng đảm đương không nổi a.
Tống Thanh Thư gật đầu, xem ra Mông Cổ trọng tâm quả nhiên di chuyển đến phía tây rồi, hắn phải nắm chặt lợi dụng tốt trong khoảng thời gian này, bằng không thì đến khi Mông Cổ chinh phục được các nước phía tây, lại tập kết toàn bộ tài nguyên từ các nước đó quay trở về đến chinh phục Trung thổ, đến lúc đó chiều hướng phát triển, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Vương Bảo Bảo hừ:
– Bổn vương không có ngu ngốc như vậy, cùng lắm thì đến lúc đó đem sứ thần Nam Tống khống chế lại, không cần giết bọn hắn là được. Bởi như vậy, ta xem Lý Khả Tú như thế nào cùng Nam Tống hòa đàm.
– Tiểu vương gia chiêu này quả nhiên diệu kế, Lý Khả Tú từ trước đến nay mặt trái mặt phải với chúng ta, bây giờ chúng ta đem sứ đoàn Nam Tống khống chế, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi, làm đứt gãy lựa chọn của Lý Khả Tú.
Một quan viên Mông Cổ khác phụ họa nói.
Vương Bảo Bảo phi thường hài lòng phản ứng của thuộc hạ, chuyển hướng khác nói:
– Có tra ra được sứ đoàn Nam Tống chính thức dừng chân ở nơi nào chưa?
– Nam Tống sứ đoàn che giấu rất sâu, bất quá vừa rồi khâm sai Kim quốc dẫn người xông vào Ngọc Thanh quán, Lý Khả Tú một mực ẩn núp trong bóng tối rõ ràng lập tức xuất hiện chạy đến cứu giúp, thật sự khả nghi vô cùng, thuộc hạ đã phái người điều tra một phen, xác nhận đúng là sứ đoàn Nam Tống chính xác đặt chân tại Ngọc Thanh Quán, hơn nữa lần này tham gia chính sự đó là Hàn Thác Trụ của triều đình Nam Tống.
Bên cạnh một tên thủ lĩnh thị vệ nói ra.
– Thật đúng là một con cá lớn.
Vương Bảo Bảo cười lạnh…
– Còn có cái tên thượng thư lệnh kiêm đều nguyên soái gì đó của Kim quốc rõ ràng cũng chạy đến nơi đây, đợi bổn vương xử lý tốt xong sự tình sứ đoàn Nam Tống bên này, thì cũng thuận tay đem hắn làm thịt đi, để cho triều đình Kim nhân lại loạn thêm một hồi.
Tống Thanh Thư lau một chút mồ hôi lạnh, mình thật sự là nằm yên cũng trúng đạn a.
– Bất quá bên cạnh Hàn Thác Trụ có thị vệ rất nhiều, hơn nữa đạo sĩ Ngọc Thanh Quán tựa hồ cũng cùng bọn họ một phe, thân là một trong Võ Đang Ngũ Quan, thực lực của Ngọc Thanh Quán không thể khinh thường, chỉ sợ không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Có người lo lắng nói.
– Hàn Thác Trụ lần này bí mật đến đây, bên người có thể đem theo có bao nhiêu cao thủ? Đừng nói chỉ là một Ngọc Thanh Quán, cho dù chính là phái Võ Đang, năm xưa đó cũng là tù nhân của bổn vương.
Vương Bảo Bảo nói xong trên mặt nóng lên, dù sao những chuyện này đều là công lao của muội muội Triệu Mẫn…
– Phụ vương đối với chuyện lần này cực kỳ quan tâm đến, cao thủ Như Dương Vương Phủ đều phái ra hết, mà không làm gì được một Hàn Thác Trụ sao?
– Nếu muốn cường công mà nói, một I Hàn Thác Trụ đương nhiên không coi vào đâu, nhưng làm như vậy thì gây động tĩnh quá lớn, đến lúc đó huyên náo toàn bộ thành Dương Châu cũng biết, chỉ sợ sẽ làm trái với bổn ý…
Phía dưới có người chỉ ra mấu chốt trong đó.
Vương Bảo Bảo khẽ vuốt càm:
– Đúng vậy, vấn đề mấu chốt là không thể công khai xung đột, phải trong thời gian cực ngắn hoàn thành, Hạc tiên sinh, lần này Thập Hương Nhuyễn Cân Tán mang theo có đủ không?
Hạc Bút Ông vỗ vỗ túi mang theo mình, cười hắc hắc nói:
– Yên tâm đi tiểu vương gia, cho dù là mười cái Ngọc Thanh Quán cũng đủ để dùng…
Nghe được bọn hắn định dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, Trình Dao Già trong lòng quan tâm đến an nguy trượng phu, toàn thân run lên, không cẩn thận dẫm miếng ngói bên cạnh, Tống Thanh Thư âm thầm kêu hỏng bét.
– Là ai?
Bách Tổn hại đạo nhân liền ngẩng đầu, thân người như một viên đạn pháo hướng lên nóc nhà vọt tới, người còn chưa tới, chưởng phong âm hàn đã làm cho Trình Dao Già phát run.
Tống Thanh Thư vội vàng ôm lấy Trình Dao Già, hướng bên cạnh lướt ngang qua một trượng, hắn lo lắng Mông Cổ có người nhận ra thân phận của mình lúc này, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, hắn liền lấy ra cái khăn của Trình Dao Già che lên trên mặt.
Vừa che mặt xong thì sau lưng liền truyền đến một làn chỉ lực dương cương cực điểm, Tống Thanh Thư không muốn hiển lộ võ công thật sự của mình, liền đưa tay sử dụng Nhất Dương Chỉ đã luyện trước đó không lâu nghênh tiếp lấy.
Song chỉ chạm nhau, thân thể hai người cùng lúc chấn động, đối phương nhanh lùi lại quay về, nóc nhà đập vụn, rơi xuống trong nhà.
Tống Thanh Thư bởi vì trong ngực còn ôm một người, lo lắng làm nàng bị thương, đành giảm bớt lực, cũng bị bức phải rơi xuống bên ngoài đình viện.
Vừa rơi xuống, cao thủ dưới tay Vương Bảo Bảo nối đuôi nhau từ trong phóng ra đem hai người bao quanh ở chính giữa.
Chứng kiến Tống Thanh Thư bởi vì mình mà bị hãm sâu lớp lớp vòng vây, Trình Dao Già áy náy nói ra:
– Thực xin lỗi, đều là do ta làm liên lụy tới ngươi.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Là do ta quyết định mang Lục phu nhân tới đây, chuyện này cũng không trách được trên người của phu nhân.
Trình Dao Già trong lòng cảm động, nàng biết rõ hôm nay Mông Cổ cùng Kim quốc là tử địch, lấy thân phận của hắn nếu rơi xuống trong tay người Mông Cổ tuyệt sẽ không gặp may mắn, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không có trách mình một câu, so sánh với trượng phu mình thật sự là là làm cho lòng người nguội lạnh rồi.
Trong lòng vừa cảm động lại thương tâm, Trình Dao Già cắn bờ môi, theo từ trong lòng ngực của hắn tránh thoát ra, ngăn cản tại trước người của hắn:
– Ta giúp ngươi ngăn cản bọn chúng, ngươi khinh công tốt, mau thừa dịp loạn mà tẩu thoát đi…
Thấy nàng bày ra chiêu thức chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng Pháp của Toàn Chân phái, hiển nhiên là nàng đã có ý định liều mạng, để tranh thủ cho mình sinh cơ, Tống Thanh Thư cũng cảm động, một tay kéo lấy nàng:
– Đừng có hồ đồ, hãy tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ tốt Lục phu nhân đấy…
Trình Dao Già còn muốn nói điều gì, bất quá chứng kiến ánh mắt của hắn chân thật, trong lúc nhất thời lại có chút ít ngây dại, liền nhẹ gật đầu.
– Các hạ đến tột cùng là thần thánh phương nào, dám nghe lén chúng ta nói chuyện!
Vương Bảo Bảo theo trong phòng đi ra, sắc mặt không tốt cũng không biết hắn ở trên nóc nhà đã bao lâu, nếu vừa rồi những chuyện cơ mật kia bị tiết lộ ra ngoài, vậy liền nguy hiểm rồi.
Nhìn thấy trong mắt của hắn lập loè, Tống Thanh Thư biết rõ hắn đã động sát cơ, liền mỉm cười:
– Tại hạ được người trong giang hồ xưng danh Tú Hoa Đại Đạo, nhìn thấy trong quý phủ có vị nương tử duyên dáng xinh đẹp này, nhịn không được ngứa tay, nào ngờ bị các ngươi phát hiện ra…
Mặc dù biết hắn là cố ý nói lẫn lộn, bất quá nghe đối phương mở miệng nói nương tử ngả ngớn, ngữ khí ám chỉ mình, Trình Dao Già trong lòng dần dần nổi lên một tia cảm giác không hiểu.
– Nữ nhân này là ai mang đến đây?
Vương Bảo Bảo nhìn Trình Dao Già, chỉ thấy rất là xa lạ, sắc mặt bất thiện nhìn đám thủ hạ của mình, hành động lần này cơ mật, ngay cả hắn cũng không có mang cơ thiếp đồng hành, vậy còn kẻ nào dám to gan mang nữ nhân đến đây như vậy?
Một bên Lộc Trượng Khách sắc mặt đại biến, tiến lên nói ra:
– Bẩm báo đây là thuộc hạ… thuộc hạ vừa rồi ở bên ngoài gặp phải nàng đấy, nhất thời nhịn không được, liền… đem nàng dẫn theo trở về.
– Khốn nạn!
Vương Bảo Bảo giận dữ, nhưng nghĩ tới kế tiếp còn phải nhờ bọn chúng xuất lực, đành phải cố nhịn xuống…
– Ai có thể nói cho ta biết Tú Hoa Đại Đạo này là người nào không…
Một đám nhìn nhau, A Đại nhíu mày đáp:
– Bẩm báo tiểu vương gia, trong giang hồ hình như không có nhân vật như thế, bất quá nghe ngoại hiệu này, hẳn chỉ là một loại hái hoa đạo tặc hạ lưu mà thôi.
Hắn đầu nhập vào vào Nhữ Dương Vương Phủ, lúc trước là trưởng lão đứng đầu trong tứ đại Cái Bang, xưng danh là Bát Tí Thần Kiếm Phương Đông Bạch, đối với nhân vật giang hồ thì thuộc như lòng bàn tay.
– Hắn là người của Đại Lý Đoàn thị! Vừa rồi xuất chiêu chính là Nhất Dương chỉ!
Thời điểm này một lão đầu đà người đầy bụi đất chạy ra, chỉ vào Tống Thanh Thư nói.
Tống Thanh Thư nhận ra hắn chính là Kim Cương môn chủ, người vừa rồi cùng mình đối chỉ…
– Chẳng lẽ là Đại Lý Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần?
A Đại chần chừ nói, cao thủ Đại Lý Đoàn thị thường thường là tu phật, nếu không phải đắc đạo cao tang, thì cũng không tranh quyền thế, có ưa thích hái hoa bắt bướm đếm tới đếm lui cũng chỉ có một Đoàn Chính Thuần.
– Hừ, Đoàn Chính Thuần thì tính cái gì, hắn há có chỉ lực hùng hậu như vậy, chỉ sợ là đây là Nam Đế một trong Ngũ Tuyệt.
Kim Cương môn chủ vừa rồi cùng Tống Thanh Thư đối chỉ, ngón tay lúc này còn mơ hồ đau nhức, đương nhiên không tin đối phương chỉ là một tên hái hoa đạo tặc bình thường…
– Cái này…
A Đại vẻ mặt cười khổ…
– Nam Đế đã xuất gia nhiều năm, pháp danh là Nhất Đăng đại sư, tuyệt sẽ không làm cái loại thâu hương thiết ngọc này, huống chi người này tuy rằng che mặt, nhưng rõ ràng thân thể còn tráng niên, tuyệt không phải là Nhất Đăng đại sư.
Tống Thanh Thư nghe bọn hắn ngươi một lời ta một câu, đem thân phận của hắn càng đoán càng không hợp lẽ thường, cũng vui vẻ ở một bên nhìn xem, dù sao đoán càng không hợp thói thường thì đối với chính mình cũng càng có lợi.
– Được rồi.
Vương Bảo Bảo nghe được đau cả đầu…
– Mặc kệ hắn là ai, bắt lại rồi hãy nói.
– Tuân mệnh!
Lộc Trượng Khách trong lòng có quỷ, liền vọt lên trước tiên.
Tống Thanh Thư vẫn nhàn hạ quay đầu đối với Trình Dao Già đứng phía sau lưng nói ra:
– Lục phu nhân, lão dâm đầu này vừa rồi mạo phạm phu nhân, ta sẽ thay phu nhân giáo huấn lão một chút.
Lộc Trượng Khách vốn tâm tình cũng rất khó chịu, mỹ nhân đưa đến miệng lại bị nôn ra rồi, lại bị tiểu vương gia giáo huấn một trận, nghe đến Tống Thanh Thư nói lời này, tức điên lên:
– Muốn chết…
Lão liền vận khởi mười phần công lực, một chưởng hướng đến lồng ngực Tống Thanh Thư bổ tới.
Cách thật xa cũng liền phát giác được một cỗ hàn khí bức tới, Trình Dao Già hoảng sợ, chỉ thấy trong bàn tay của Lộc Trượng Khách mơ hồ có hàn băng lưu chuyển, kinh hô:
– Cẩn thận!
Tống Thanh Thư mỉm cười, vận khởi Nhất Dương chỉ liền hướng bàn tay Lộc Trượng Khách xuất chiêu, Lộc Trượng Khách võ công mặc dù cao, nhưng cùng võ công của hắn thì có cấp bậc chênh lệch.
Nhất Dương chỉ phát sau mà đến trước, chạm đến ngay ở giữa lòng bàn tay, Lộc Trượng Khách cảm thấy lòng bàn tay tê rần, liền ngay huyệt đạo đầu cánh tay trong nháy mắt bị phong bế, lão kinh hãi không hiểu, vội vàng hướng phía sau nhanh lùi lại bất quá trên mặt đã bị đánh trúng hai cái tát tay.
Tống Thanh Thư không khỏi cảm thán Nhất Dương chỉ quả nhiên ảo diệu vô cùng, tăng thêm hắn có một thân tu vi nội lực kinh thế hãi tục, Nhất Dương chỉ sử dụng đã đến mức đại sát khí phá hủy chân khí cao thủ, thuận tiện còn có hiệu quả điểm huyệt, những người của Đại Lý Đoàn thị kia, ngoại trừ Nhất Đăng đại sư, chỉ sợ không có một người có thể luyện được Nhất Dương chỉ đến cảnh giới này.
– Trong lòng Lục phu nhân ác khí có thể thả ra được chưa?
Tống Thanh Thư nhìn qua Trình Dao Già rồi chỉ vào trên mặt Lộc Trượng Khách hai chưởng ấn màu đỏ hỏi, hắn kỳ thật vừa rồi có cơ hội lấy tính mạng của Lộc Trượng Khách, bất quá nghĩ đến tuy rằng đáng giận, nhưng lâu nay là tai sai trung thành của Triệu Mẫn, bởi vì cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nhà, nếu đem Lộc Trượng Khách giết chết, lần sau gặp phải Triệu Mẫn, cũng không tiện giải thích nói rõ.