Phần 123
Trình Dao Già gật đầu, nhưng không có ý rời đi, đi sau lưng hắn cùng một chỗ tiến vào gian phòng của hắn.
– Lục phu nhân…
Tống Thanh Thư vừa muốn hỏi, lại bị chuyện phát sinh kế tiếp tình làm cho ngây người, chỉ thấy Trình Dao Già yên lặng cởi xiêm y phía ngoài, lộ hai cánh tay trắng như tuyết như ngọc, có lẽ là đêm khuya hàn khí bức người, hay hoặc giả là nàng quá mức khẩn trương, da thịt bại lộ của nàng dần dần hiện lên một tầng da gà sợ run…
Tống Thanh Thư thấy được trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến chẳng lẽ nút thắt xiêm y của nàng vừa rồi trong viện bị chưởng phong cắt nát? Dù sao Trình Dao Già là tiểu thư khuê các, tuyệt đối không có khả năng ngoại trừ trượng phu mà tại trước mặt nam nhân khác chủ động cởi xiêm y đấy.
Thẳng đến Trình Dao Già lại đưa tay bắt đầu thoát trên kiện xiêm y thứ hai, Tống Thanh Thư kịp phản ứng, vội tiến lên đè tay của nàng xuống:
– Lục phu nhân làm cái gì vậy?
Trình Dao Già cúi đầu, nên thấy không rõ trên mặt nàng biểu lộ, chỉ có thể nhìn thấy hai vành tai của nàng hồng thấu, nàng dùng thanh âm thật thấp nói ra:
– Ngươi cùng Lục lang vô thân vô cố, nếu tự nhiên để cho ngươi xuất thủ cứu người thì thật sự là quá mức khó xử…
Tống Thanh Thư dở khóc dở cười:
– Lục phu nhân đã hiểu lầm, ta mang phu nhân trở về đây, tuyệt không phải cố ý áp chế phu nhân, mà là…
– Ta biết rõ ngươi là người rất tốt…
Trình Dao Già ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn hắn…
– Ngươi đã mấy lần cứu ta, ta không phải là cái loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, sẽ không cứ để cho ngươi cứ mãi không công đi cứu người…
Tống Thanh Thư vội nói:
– Ta đang nghĩ biện pháp cứu bọn họ, Lục phu nhân không nên hiểu lầm…
Trình Dao Già mỉm cười lắc đầu:
– Ngươi tốt với ta, nguyện ý vì ta mà cứu giúp, ta rất cảm kích, thế nhưng là ngươi dù sao cũng là đại quan Kim quốc, mà Tống, Kim xưa nay có thù không đội trời chung, nay nhìn thấy sứ đoàn Nam Tống gặp nạn, ngươi thời điểm này không bỏ thêm đá xuống giếng thì đã hết lòng rồi, ta làm sao có thể yên tâm cứ lặp đi lặp lại nhiều lần làm phiền toái đến ngươi chứ? Thế nhưng ngươi có chức vị cao, võ công lại tốt, ta thật sự nghĩ không ra có cách gì để có thể làm cho ngươi cảm thấy hứng thú với cái giá phải trả, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ thân thể của ta khiến ngươi cảm thấy hứng thú…
Trình Dao Già mặt đỏ ửng, tiếp tục nói…
– Mong rằng ngươi sẽ không muốn ta sẽ gả cho người khác để tìm sự trợ giúp chứ?
– Ta làm sao chịu nổi nếu để cho Lục phu nhân gả cho người khác đây!
Tống Thanh Thư vô thức đáp, trả lời xong sau mới thấy không ổn, ngượng ngùng nói…
– Ta không phải ý tứ kia, ta cũng không cần Lục phu nhân báo đáp ta bằng cách như vậy.
Tống Thanh Thư trong lòng tự hỏi, hoàn toàn chính xác đối với thiếu phụ dễ bị thẹn thùng này cảm thấy rất hứng thú, nhưng nếu đạt được thân thể của nàng như vậy, cái cảm giác thú vị sẽ thấy thiếu chút gì đó, hắn trong muôn hoa dạo chơi, sớm đã là không còn là người ngắt hoa cấp thấp…
Ngoài cửa một hồi gió lạnh thổi qua, Trình Dao Già rùng mình, ôm lấy hai tay, có chút u oán nói:
– Ngươi thì cứ như vậy để cho ta đứng tại cửa như thế này sao?
– À…
Tống Thanh Thư vỗ đầu mình, bởi vì là hành vi của nàng vừa rồi thật sự làm hắn quá bất ngờ, làm cho hắn có chút mơ hồ.
Nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân thị vệ tuần tra, Tống Thanh Thư liền chạy tới đem cửa đóng lại, cho dù Trình Dao Già là thê tử của người khác, hắn cũng không muốn thân thể của nàng bị nam nhân nào khác chứng kiến.
Đóng cửa thật kỹ sau đó Tống Thanh Thư vội vàng cởi áo khoác của mình xuống, Trình Dao Già xấu hổ càng lợi hại hơn rồi, thân người đứng nguyên tại chỗ lạnh rung…
Tống Thanh Thư làm gì mà không phát hiện được nàng tim đập nhanh hơn mấy bậc, liền giải thích nói:
– Lục phu nhân chớ nên hiểu lầm, ta cởi áo ra không phải là vì…
Hắn miệng ngập ngừng, không biết giải thích như thế nào mới rất tốt, liền hành động để giải thích.
Đi đến đem áo khoác choàng tại trên thân người nàng, Tống Thanh Thư ôn nhu nói:
– Lục phu nhân không cần như thế, ta đối với phu nhân là một mảnh hết sức chân thành, tuyệt không phải cái loại người tiểu nhân hèn hạ lợi dụng lúc người gặp khó khăn…
Trình Dao Già thân hình lung lay, nước mắt tuôn rơi chảy xuống:
– Ngươi thân là nguyên soái Kim quốc, cái dạng gì mỹ nhân tuyệt sắc mà chưa từng thấy qua, há lại để vào mắt ta là một nữ nhân đã gả cho người khác, chỉ trách ta không có tự mình biết rõ, còn muốn dùng thân thể này làm điều kiện cầu ngươi cứu Lục lang…
Nhìn thấy trước mắt nữ nhân này khóc lên, Tống Thanh Thư lập tức trợn tròn mắt, mặc dù hắn đầu nhập trong muôn hoa, vậy mà vẫn không rõ hết tâm ý của nữ nhân, chính hắn đến thời điểm muốn làm chính nhân quân tử, thì nàng phải nên cao hứng mới đúng này, tại sao giờ lại khóc như vậy chứ?
– Lục phu nhân đừng có hiểu lầm, phu nhân xinh đẹp như hoa, lại đoan trang hiền thục, đối với bất luận nam nhân nào cũng đều có lực hấp dẫn chí mạng.
Tống Thanh Thư vội giải thích nói.
Trình Dao Già thanh âm nức dần dần ngừng lại:
– Chẳng lẽ là không phải là vì ta đã gả cho người khác sao?
Tống Thanh Thư im lặng, đây là cái chuyện gì đây a, vô thức giải thích nói:
– Gả cho người khác thì càng tốt, nữ nhân đã gả cho người khác thì mới thành thục hiểu được như thế nào hầu hạ nam nhân nhanh hơn vui sướng… ách…
Nói đến một nửa, Tống Thanh Thư thấy được có chút không ổn, Trình Dao Già quả nhiên biểu lộ ra ngượng ngùng không chịu nổi, xoay người sang chỗ khác:
– Ngươi… ngươi đúng là… không phải… người tốt…
Mỹ nhân khinh sân bạc nộ, thanh âm nói lại mềm mại động lòng người, Tống Thanh Thư trong lòng nóng lên, đi đến rồi từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng:
– Lục phu nhân làm sao biết ta là người xấu?
Hai người lúc này thân thể dính sát cùng một chỗ, cái mông của Trình Dao Già vung cao vừa vặn chống đỡ tại bên dưới hạ thể Tống Thanh Thư, nàng liền cảm nhận được cái đồ vật cứng rắn của nam nhân từ sau lưng mình áp bách trong khe mông của mình, Trình Dao Già thanh âm có chút run rẩy:
– Ngươi… ngươi bây giờ chẳng phải là đối với ta… đang làm… người xấu sao?
– Thật sao?
Tống Thanh Thư ôm thân thể nàng không nỡ bỏ buông ra, phía dưới hạ thể của hắn, cái đồ vật cứng rắn kia cũng bắt đầu ở trên khe mông của nàng chậm rì rì nhúc nhích…
Trình Dao Già xấu hổ càng lợi hại hơn rồi, sự căng thẳng của nữ nhân làm cho nàng muốn bỏ chạy, có thể chợt lại nghĩ tới mục đích của mình, nàng cắn chặt bờ môi, cố nén bên dưới thân thể, cái âm hộ đang dần nóng lên lan tỏa khắp bụng dưới của mình…
Tống Thanh Thư ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của nàng, cuối cùng lưu lại tại trên mái tóc nàng, nhẹ nhàng tán thán nói:
– Lục phu nhân n thường ngày bảo dưỡng như thế nào mà mái tóc lại mềm mại bóng loáng như vậy?
Nếu là như thường ngày có nam nhân nào dám để tay đặt ở trên gương mặt nàng, nàng đã xấu hổ không chịu nổi mà đánh cho một bạt tai, nhưng hôm nay nam nhân phía sau này lại há lại chỉ có dùng bàn tay đưa tới trên gương mặt nàng, mà bên dưới hạ thể của hắn cũng đang không an phận tựa như muốn xâm nhập sâu vào bên trong khe mông của mình?
Thế nhưng là nàng chỉ đành cố nén xấu hổ, đồng thời còn run rẩy trả lời hắn:
– Những thứ này là sự tình nữ nhi gia, nam nhân các ngươi có nói cũng không hiểu đâu.
– Ừ… cũng đúng…
Tống Thanh Thư gật đầu, tiện tay cởi bỏ trên đầu nàng búi tóc…
– Mái tóc của Lục phu nhân tản ra càng đẹp mắt hơn…
Nam nhân đứng phía sau hơi thở của hắn nàng có thể nghe, trên cổ da thịt đều có thể cảm nhận được hàm râu của hắn cọ quẹt qua, bên dưới thì đồ vật cương cứng của hắn có xu hướng ma sát sâu trong khe mông, Trình Dao Già thân thể run rẩy càng lợi hại hơn:
– Chúng ta người Hán… nữ nhân người Hán nữ tử, sau khi thành gia lập thất… đầu đều phải… búi tóc đấy.
– Tóc tản ra có cái đẹp của tóc tản ra có tản ra đẹp, búi tóc thì có cái đẹp của búi tóc…
Tống Thanh Thư tại bên tai nàng nói ra.
Cảm nhận được bàn tay của đối phương nhẹ nhàng như đang vuốt ve trên da thịt mềm mại của mình, Trình Dao Già phảng phất lại có một loại ảo giác, cứ như vậy tùy ý để cho hắn vuốt ve…