Phần 129
Trong tràng mọi người phản ứng cũng không đồng nhất, Nhạc Linh San không chút tâm cơ nào vẻ mặt mừng rỡ, Ninh Trung Tắc thì lo lắng, dù sao trong giang hồ học lén võ công là điều tối kỵ, Nhạc Bất Quần mặt không biểu lộ, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào kiếm pháp Lâm Bình Chi, trong lòng thì nghi hoặc: “Kiếm pháp này nhìn thấy thế nào lại có vài phần quen mắt?”
Bên kia Mộ Dung Phục bởi vì nguồn gốc thế gia thông hiểu các môn võ công của các phái trong thiên hạ, cũng đã nhìn ra môn đạo, trong lòng suy nghĩ: “Tiểu tử này sử dụng Ngũ Nhạc Kiếm Phái thất truyền đã lâu, chẳng lẽ phái Hoa Sơn một mực thâm tàng bất lộ?”
So với những người này, Mộc Uyển Thanh thì lo lắng rất nhiều, mấy lần kiếm trong tay muốn tiến lên hỗ trợ, bất quá nhìn thoáng qua bên đám người Nhạc Bất Quần, lại lo sợ nếu mình tiến lên hỗ trợ, thì bọn họ sẽ có danh chính ngôn thuận lấy cớ, dùng nhiều đánh ít, thế thì lại càng thêm bất lợi.
Trình Dao Già như có điều suy nghĩ đối với Tống Thanh Thư nói ra:
– Vị cô nương kia đang nhanh lo lắng gần chết, ngươi có đau lòng hay không vậy?
Tống Thanh Thư quay đầu cười mà không phải cười nhìn nàng:
– Lục phu nhân như thế nào lại quan tâm đến quan hệ của ta cùng cô nương kia như vậy, không phải là ghen chứ?
– Hừ, ta có thể ghen cái gì chứ?
Trình Dao Già lớn xấu hổ, liền cúi đầu đang cầm chén trà lên uống, che giấu trong lòng lúng túng.
Tống Thanh Thư ngừng lại, không có tiếp tục trêu ghẹo nàng:
– Yên tâm đi, Lâm Bình Chi kiếm thuật tuy rằng cao minh, nhưng nội lực vẫn chưa đủ dùng, rất khó tạo thành tổn thương chí mạng, trên thân Mộc Cao Phong nhìn xem ra thê thảm, trên thực tế chỉ là một vài vết thương ngoài da mà thôi, chờ lão quen thuộc kiếm pháp của Lâm Bình Chi, sau đó chính là bắt đầu phản kích.
– Lâm Bình Chi? Mộc Cao Phong?
Trình Dao Già hỏi…
– Ngươi nhận thức bọn họ sao?
Tống Thanh Thư cả kinh, không nghĩ tới bất tri bất giác nói lỡ miệng, bất quá đây cũng không phải là vấn đề lớn gì, liền cười trêu nàng nói:
– Ta còn biết rõ nhiều sự tình hơn đấy, ví như bờ mông của Lục phu nhân có bao nhiêu là tinh tế a…
– Không cho nói…
Trình Dao Già cực thẹn, quả nhiên bị hắn chuyển hướng chú ý.
Phảng phất là xác minh lời nói Tống Thanh Thư, Mộc Cao Phong hét lớn một tiếng, xoạt… xoạt… xoạt… liên tiếp công tới ba chiêu kiếm, tất cả đều là đấu pháp cứng đối cứng, Lâm Bình Chi biến sắc, không muốn cùng trường kiếm của lão chạm nhau, vội vàng hướng bên cạnh tránh qua.
Mộc Cao Phong hặc hặc cười, lão tại trong hắc đạo chém giết nhiều năm như vậy, kinh nghiệm hạng gì phong phú, lập tức lại công đến ba kiếm, Lâm Bình Chi chỉ có thể tiếp tục lui, kể từ đó, thế công liền có xu thế nghịch chuyển.
Lâm Bình Chi dù sao kinh nghiệm chưa đủ, nội lực lại bị đối phương áp bách, kiếm chiêu dần dần tán loạn, trong lúc này ngược lại cực kỳ nguy hiểm.
Chứng kiến người trong lòng lâm vào nguy hiểm, Nhạc Linh San lập tức rút kiếm vọt tới, trợ giúp Lâm Bình Chi một tay.
Mộc Uyển Thanh đang nhìn chăm chú vào cuộc chiến, hừ lạnh một tiếng:
– Lấy nhiều đánh ít, thật không biết xấu hổ!
Nói xong nàng cũng vung kiếm tiến lên đem Nhạc Linh San ngăn lại.
Mộc Cao Phong bên này nhìn chuẩn thấy cơ hội, có thể một kiếm đã lấy tính mạng Lâm Bình Chi, bất quá ánh mắt liếc qua nhìn thấy cách đó không xa Nhạc Bất Quần, thấy lão ta một bộ vận công chờ phát động, liền lập tức cải biến chủ ý, chờ đúng thời cơ một cước đạp trúng trước ngực Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi lập tức giống cái hồ lô một đường lăn đến bên cạnh bàn, đứng lên đang muốn tiếp tục tấn công tiếp, thì bả vai lại bị Nhạc Bất Quần đè xuống:
– Bình Chi, Mộc tiền bối đã hạ thủ lưu tình rồi.
Mộc Cao Phong thu hồi đà kiếm, cười nói:
– Hôm nay nể mặt Nhạc chưởng môn, ta tha cho tiểu tử ngươi một mạng, trở về luyện thêm mười năm nữa, gia gia sẽ tái ngoại chờ ngươi.
Nguyên bản lão lòng dạ độc ác, tuyệt không phải hạ thủ lưu tình như vậy, chẳng qua hiện nay Mộ Dung Phục cũng đang ở một bên nhìn chằm chằm, lão không cần phải đắc tội với người của phái Hoa Sơn.
Lâm Bình Chi cảm nhận được bàn tay đè nặng trên đầu vai mình như núi thái sơn, biết rõ hôm nay không thể trả thù được, đành phải một lần nữa ngồi xuống tức tối, bên kia Nhạc Linh San cũng gấp cùng Mộc Uyển Thanh dừng tay, chạy đến bên cạnh hắn ân cần hỏi thăm:
– Tiểu Lâm tử, ngươi không sao chứ?
Lâm Bình Chi trong lòng phiền muộn, chỉ là hừ một tiếng, cũng không có phản ứng đến nàng.
Khi Mộc Cao Phong ngồi trở lại vị trí của mình, Mộ Dung Phục bưng chén rượu lên nói:
– Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng, bất quá ỷ vào dùng nội lực khi dễ hậu bối, nếu tiểu tử này trở về luyện thêm Tử Hà Thần Công, lại phối hợp kiếm thuật tinh diệu bây giờ, cần gì tới mười năm, chỉ sợ không ngoài một năm thì có thể đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất a.
Mộc Cao Phong biết rõ vừa đại chiến một trận, thời điểm này lại cùng đối phương tiếp tục đánh, thật sự là không sáng suốt, đành phải cố nén nộ khí, nặng nề trở lại trên bàn xử lý vết thương trên người, vừa điều tức chân khí trong cơ thể hỗn loạn.
– Oa, ngươi thật lợi hại, quả nhiên giống như ngươi vừa rồi nói, cục diện trận đánh thật giống như đúc.
Bên này Trình Dao Già nhìn qua Tống Thanh Thư, đối với hắn bội phục sát đất.
– Ta còn có nhiều cái lợi hại hơn nữa, phu nhân cũng không phải là chưa có lĩnh giáo qua.
Tống Thanh Thư vẻ mặt nghiền ngẫm cười nói.
Trình Dao Già khẽ giật mình, tiếp theo nghĩ đến buổi sáng nay đối phương dùng cái đồ vật thẳng tắp đó xử lấy ngay chính giữa hai chân mình, quả thật là làm cho cái đó của mình đẫm ướt tô ngứa không chịu nổi, hai gò má nàng ửng đỏ, nhẹ gắt:
– Hạ lưu.
Nhưng Tống Thanh Thư nghe nàng gắt như vậy thì không hiểu ra sao, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
– Ngày hôm qua Lục phu nhân cũng đã nhìn thấy qua võ công của ta, vì sao lại thất thần kinh sợ lớn như vậy, võ công đó có chỗ nào hạ lưu đây này…
Trình Dao Già thế mới biết tự mình nghĩ quá nhiều, thế nhưng nguyên nhân trong đó thì xấu hổ không thể cùng hắn giải thích, chỉ có thể nghiêng đầu đi qua một bên không để ý đến hắn nữa.
Bên kia Nhạc Bất Quần cũng đứng dậy hướng phía Mộ Dung Phục đi đến, chắp tay hỏi:
– Vị này có phải là người chuyên dùng thuật Đấu Chuyển Tinh Di công tử Mộ Dung?
Hai người bọn họ lúc trước tuy rằng chưa gặp qua, bất quá trong giang hồ có cao thủ tuổi còn trẻ mà có bực tu vi cùng nhãn lực như thế này, hơn nữa đang ở Giang Nam, Nhạc Bất liền liên tưởng đến Nam Mộ Dung…
Mộ Dung Phục vội vàng đứng dậy đáp lễ:
– Nhạc chưởng môn khách sáo, chính là tại hạ.
Hai người hàn huyên một hồi sau đó, Nhạc Bất Quần đột nhiên hỏi:
– Không biết Mộ Dung công tử lần này đến Dương Châu là có gì chuyện gì vậy?
Mặc dù lão đoán được đối phương không phải hướng mình đến đấy, thế nhưng trong khoảng thời gian này giống như chim sợ cành cong, khó tránh khỏi có chút bận tâm.
Mộ Dung Phục cười cười, ánh mắt liếc về phía Mộc Cao Phong cùng Mộc Uyển Thanh hai người:
– Hai người này tại quý phủ của cữu mụ tại hạ đả thương không ít người, lần này tại hạ đến chính là muốn bắt bọn họ trở về, giao cho cữu mụ xử lý.
– Nguyên lai là như vậy a.
Nhạc Bất Quần trong mắt hết sạch lập loè, cân nhắc có nên hay không trợ giúp Mộ Dung Phục một tay, dù sao lấy võ công lão và Mộ Dung Phục, mỗi một người đều đánh thắng dễ dàng Mộc Cao Phong, nếu hai người liên thủ, muốn bắt bọn họ lại càng dễ dàng, không chỉ mình bán đi cho Mộ Dung Phục một cái nhân tình, mà còn có thể thay Lâm Bình Chi báo thù, sau đó thì sẽ thuận tiện hơn, theo từ trong miệng Lâm Bình Chi thám thính lai lịch bộ kiếm pháp kia.
Mộc Cao Phong trong lòng thầm kêu không xong, Nhạc Bất Quần ngụy quân tử này chỉ sợ là muốn bỏ đá xuống giếng rồi.
Đúng lúc này, đầu bậc thang lại ầm ầm đi tới một đám người, khi nhìn thấy rõ hình dạng một người trong đó, Trình Dao Già kinh hô một tiếng, liền xoay người qua.