Phần 131
Tống Thanh Thư vỗ mạnh trên bàn một cái:
– Hừ… muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh, miễn quấy rầy bổn đại gia đang có nhã hứng uống rượu…
Thấy hắn đột nhiên thái độ khác thường, Trình Dao Già có chút buồn cười, lặng lẽ duỗi ra ngón tay ngọc thon dài chỉ chỉ trên bàn cái chén, ý bảo hắn đang uống là trà, chứ không phải là uống rượu.
Tống Thanh Thư hô hấp cứng lại, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nghĩ thầm trong đầu “Chờ ta giải quyết xong mọi chuyện, sẽ chậm rãi chỉnh đốn lại ngươi…”
Trình Dao Già cùng hắn ở chung đã lâu như vậy, thời gian dần qua cũng không còn sợ hắn, dường như đoán được trong lòng của hắn suy nghĩ, không khỏi mỉm cười giơ giơ lên cái cằm, lộ ra cái cổ trơn bóng trắng nõn.
Tống Thanh Thư thưởng thức trước mắt nữ nhân bày ra ôn nhu, bên tai lại truyền đến một đại hán của Trung Nghĩa Quân chửi ầm lên:
– Con bà nó… ngươi tự cho mình là ai chứ…
Thật ra thì Tống Thanh Thư vừa rồi cái vỗ bàn kia, trong tràng tất cả mọi người đều hoảng sợ, liền ngừng tay quay đầu nhìn hắn.
Nghe được tên đại hán dưới tay mắng to, trung niên nhân kia âm thầm kêu hỏng bét, tên đại hán dưới tay tu vi chưa đủ, không nhìn ra được đối phương vừa rồi cái vỗ bàn kia vô cùng đơn giản nhưng lại chấn động toàn tràng, nên tất cả cao thủ đều dừng tay, đây là tu vi bực nào cao minh, ngay cả trung niên nhân cũng là lần đầu thấy tận mắt đấy.
Hắn đang muốn mở miệng xin lỗi, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, trong lầu hai mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, theo tiếng kêu nhìn lại, thì ra tên đại hán vừa mới mở miệng kia, miệng đầy máu tươi, một chiếc đũa đã quay ngang kẹp vào giữa hai hàm răng của hắn…
Tống Thanh Thư vẫn ngồi tại chỗ, thản nhiên nâng chung trà lên, lạnh giọng nói ra:
– Nếu ta cố ý giết người, thì ngươi bây giờ đã không còn toàn mạng…
Trong tràng mọi người đều hoảng hốt, vừa rồi trong nháy mắt đối phương ra tay đả thương người, rồi quay trở về trên chỗ ngồi, dường như sự tình gì cũng không có phát sinh qua vậy, có thể nói ở đây tất cả mọi người không có một ai thấy rõ.
Đây rút cuộc là thần thánh phương nào chứ?
Tất cả mọi người nghi ngờ trong lòng, không rõ ràng lắm đối phương là địch hay là bạn, thời điểm này còn có người nào có tâm tình đánh nhau.
Trung niên cầm đầu Trung Nghĩa Quân liền ra tay điểm huyệt cầm máu cho tên thủ hạ, sau đó đối với Tống Thanh Thư nói ra:
– Tên thuộc hạ dưới tay của tại hạ có mắt như mù, đã mạo phạm đến các hạ, hôm nay đã bị trừng phạt, chuyện này chúng ta xem như là bỏ qua, sau này sẽ còn gặp lại.
Trong lòng của hắn rõ ràng, bây giờ có một cao thủ thâm sâu không lường ở tại đây, bọn hắn nếu muốn tìm đến phái Hoa Sơn gây nên phiền toái đã không còn có khả năng, bất quá người phái Hoa Sơn cũng không có khả năng một mực đi theo người này, sau này có rất nhiều cơ hội xuất thủ.
Nói xong liền ly khai, đám người Nhạc Bất Quần vừa rồi vốn là xuất phát từ hoàn cảnh xấu, lúc này thoát qua trong hoàn cảnh khốn khó, thì cũng đâu còn dám ngăn cản lại bọn hung thần này.
Nào ngờ Tống Thanh Thư lại lên tiếng:
– Các người có thể đi, bất quá tên này thì phải lưu lại.
Thấy hắn ngón tay chỉ hướng nhi tử của mình, nam nhân trung niên sắc mặt đại biến, cố nén nộ khí hỏi:
– Không biết khuyển tử có chỗ nào đắc tội các hạ, ta ở chỗ này thay hắn bồi tội các hạ.
Tống Thanh Thư mỉm cười, kéo nắm bàn tay của Trình Dao Già nói:
– Nhi tử của các hạ không có đắc tội với tại hạ, chỉ tiếc là hắn lại đắc tội với vị bằng hữu của tại hạ…
Trước mặt mọi người bị hắn nắm chặt tay, Trình Dao Già cực thẹn, muốn lấy bàn tay lùi về, nhưng bị đối phương cầm thật chặt không chút nhúc nhích, làm cho nàng hận không thể có một cái lỗ chui vào.
Duy nhất đáng mừng chính là ở giữa sân không có người nào nhận thức ra nàng, nếu như bị người biết rõ phu nhân của Quy Vân trang cùng nam nhân khác thân thiết như vậy, nàng còn không bằng chết đi coi như là xong rồi.
Trung niên liếc nhìn nhi tử mình, Trương Hoằng Phạm vẻ mặt ngượng ngùng đem sự tình chân tướng kể lại.
Nghe xong lời của nhi tử, nam nhân trung niên hận không thể đá hắn một cước, đứa nhi tử này cái gì cũng đều tốt, thông minh lanh lợi, ngoài sa trường cũng rất có thiên phú, duy nhất không tốt đúng là tham hoa háo sắc, đã mấy lần dẫn xuất họa đến.
Mấy lần trước nam nhân trung niên còn miễn cưỡng có thể thay hắn chùi mông, nhưng lần này đụng phải tảng đá to, nói thật trong lòng của nam nhân trung niên cũng không có đáy khi đụng phải tảng đá này.
Bất quá dù sao cũng là yêu thương nhi tử, nam nhân trung niên đành phải kiên trì tiến lên nói ra:
– Khuyển tử lang không có đức hạnh, mạo phạm vị này thiếu… phu nhân này, bất quá cũng may chính là vị thiếu phu nhân vẫn là bình an không việc gì, cũng không có bị rụng một cọng tóc gáy, vì vậy mong các hạ giơ cao đánh khẽ, không cùng khuyển tử so đo, kẻ hèn này trở về nhất định chuẩn bị trên một phần hậu lễ bồi tội, thuận tiện thay cho vị thiếu phu nhân an ủi…
– Phu nhân là phu nhân, cái gì mà là thiếu phu nhân.
Tống Thanh Thư bất mãn hừ một tiếng.
– Kẻ hèn này nói sai… nói sai.
Trung niên âm thầm kêu khổ, vừa rồi hắn thấy Trình Dao Già diện mạo mềm mại, thì cho rằng nàng còn là cô nương, bất quá vừa mở miệng liền chú ý tới búi tóc của nàng, lúc này mới đổi giọng, hô lên là thiếu phu nhân…
– Đáng tiếc là tại hạ không có cần cái gì hậu lễ, đem nhi tử của các hạ lưu lại, thì các người có thể ly khai.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói, kỳ thật bất kể là theo góc độ của Kim Xà doanh hay là theo góc độ Kim quốc, hắn đều không có đạo lý đối với Đại Biệt Sơn Trung Nghĩa Quân lưu tình. Sở dĩ hắn hạ thủ lưu tình, hoàn toàn là niệm bọn họ cũng là nghĩa quân người Hán…
Trung niên kia vừa sợ vừa giận:
– Tại hạ nếu không lưu hắn lại thì sao đây?
– Không lưu lại, thì đừng hòng đi.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra.
– Các hạ võ công cũng chưa chắc vô địch thiên hạ, đừng có quá khi dễ chúng ta.
Trung niên kia giận dữ, thân thể chuẩn bị một trận chiến, một cỗ khí thế ngập trời dựng lên.
“Nguyên lai là thủ lĩnh Trương Nhu của Trung Nghĩa Quân.” Tống Thanh Thư vừa rồi đã có hoài nghi, chỉ bất quá không nghĩ ra hắn tại sao lại rời xa đại bản doanh mà chạy đến Dương Châu, chuyện này mới không xác định.
– Các hạ đối với công phu của mình rất có tự tin?
Tống Thanh Thư cũng không có vội vã ra tay, ngược lại mở miệng hỏi.
Trương Nhu trầm giọng đáp:
– Trong vòng mười chiêu, khó thất bại, đương nhiên là tự tin.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Vậy chỉ sợ là sẽ thất bại rồi.
Vừa dứt lời, thân người đã biến mất.
Trương Nhu chấn động, vừa rồi nhìn thấy võ công của hắn thì đã phòng bị, nào ngờ trong nháy mắt đối phương liền xuất hiện ở trước mặt mình, Trương Nhu thân kinh bách chiến, vội vàng giữa trong vô thức ứng chiêu đỡ lấy chỗ hiểm, lúc này mới tự cứu được một mạng.
Kỳ thật võ công của Trương Nhu cũng không có đến mức không chịu nổi, chỉ là Tống Thanh Thư thật sự ra tay quá nhanh, nhanh đến mức một thân bản lĩnh của Trương Nhu còn chưa kịp thi triển thì liền đã thua.
– Rõ ràng là có thể tiếp được tại hạ một chiêu?
Nhìn đối phương phun máu, Tống Thanh Thư cũng không có tiếp tục tiến công, ngược lại quay đầu nhìn liếc nhìn về phía xa xa trên đường, không khỏi nhướng mày.
Chỉ thấy một đội Thanh binh đang hướng bên này chạy đến, nguyên lai trước đó không lâu tri phủ Ngô Chi Vinh của thành Dương Châu vô cớ mất tích, toàn bộ thành Dương Châu sớm đã canh phòng sâm nghiêm, nghe nói nơi này có người nháo sự, binh lính tuần tra liền phụ cận liền lập tức chạy tới.
– Lão đại, Thanh binh đã đến.
Lý Hạo Thiên cũng chú ý tới tình huống bên ngoài, vội vàng nhắc nhở Trương Nhu.
– Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chờ đến khi chúng ta triệu tập đội ngũ, lúc đó sẽ đến cứu công tử.
Lý Hạo Nam cũng ở một bên khuyên nhủ.
Trương Nhu cắn răng, hắn cũng là kẻ kiêu hùng cả đời, nên quyết định thật nhanh:
– Đi!
Tống Thanh Thư nhướng mày, cũng không muốn tại trước mặt Thanh binh ra tay, liền tùy ý để cho bọn họ rời đi.
– Phụ thân, chờ con a!
Trương Hoằng Phạm liền gấp vội vàng đi theo hướng phía ngoài chạy đi.
Tống Thanh Thư đối với hắn thì không khách sáo rồi, tiện tay cầm lấy một chiếc đũa phóng đến trên đùi hắn, Trương Hoằng Phạm hét thảm một tiếng, lập tức ngã gục, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bọn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.