Phần 132
Trương Hoằng Phạm còn đang giãy giụa, thì tên thị vệ của Tống Thanh Thư đã bước đến gác đao ở trên cổ hắn, hắn lập tức liền ngậm miệng lại.
– Tất cả đứng im không được nhúc nhích!
Thời điểm này đội Thanh binh đã vọt lên, cầm đầu là một tên phó tướng rút đao ra quát to, bất kể là phái Hoa Sơn, hay là Mộ Dung Phục, hoặc là Mộc Cao Phong, đội Thanh binh người đông thế mạnh, hơn nữa nơi này là khu vực của Thanh quốc, cho nên ai cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên, bọn họ càng nhiều kiêng kị chính là Tống Thanh Thư bên kia, lo lắng không cẩn thận chọc vào một địch nhân khó chơi như vậy.
Về phần Tống Thanh Thư cũng không quản đến đám Thanh binh, bảo tên thị vệ đi cùng đến gặp phó tướng kia thương lượng, còn mình thì quay về tới trên chỗ ngồi.
Tên phó tướng thấy Tống Thanh Thư chẳng thèm nhìn đến mình, đang muốn phát tác, rồi lại chợt nhìn thấy tên thị vệ chạy đến trao đổi, thái độ một trăm liền chuyển biến lớn, cười lấy lòng chạy tới:
– Nô tài có mắt không tròng, không biết đại nhân ở chỗ này, mong rằng đại nhân thứ tội, không biết có chuyện gì cần phải ra sức không?
Tống Thanh Thư tuy rằng không phải là đại quan Thanh quốc, nhưng Kim, Thanh là hai quốc gia huynh đệ chi bang, hơn nữa Tác Ngạch Đồ cùng hắn kết bái, trong khoảng thời gian này trên quan trường Dương Châu người nào không biết đến vị đại quan Kim quốc này, ngay cả Tuần phủ, Bố Chính Sứ đều muốn tranh nhau nịnh bợ lấy lòng hắn, huống chi chỉ là một phó tướng.
Tống Thanh Thư chẳng muốn cùng hắn nói nhảm, liền chỉ vào đoàn người Nhạc Bất Quần phân phó nói:
– Những người này là phái Hoa Sơn đấy, để bọn họ đi đi…
Phái Hoa Sơn hiện nay là nằm trong lãnh thổ Kim quốc, hắn thân là đại quan Kim quốc, đương nhiên không có đạo lý làm khó phái Hoa Sơn.
Lúc ngón tay Tống Thanh Thư hướng bọn họ chỉ tới, mấy người phái Hoa Sơn đều bị kinh hồn bạt vía, phải biết rằng đối phương một người cũng đã khó khăn đối phó rồi, giờ lại thêm nhiều quân binh Mãn Thanh như vậy, nếu thật động thủ, chỉ sợ phái Hoa Sơn hôm nay phải chết ở chỗ này rồi.
Khi nghe được hắn mở miệng để cho đoàn người mình rời đi, Nhạc Bất Quần cũng có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ôm quyền nói ra:
– Đa tạ các hạ.
Tống Thanh Thư phất tay, ý bảo bọn họ nhanh lên đi, Nhạc Linh San đang muốn mở miệng thì bị mẫu thân bên cạnh kéo lại.
Ninh Trung Tắc đã sớm biết tính tình nhi nữ của mình, cho nên liền ngăn cản nàng, lặng lẽ đối với nàng lắc đầu.
Nhạc Linh San cái này mới nhớ tới đối phương vừa rồi bày ra võ công khủng bố, thè lưỡi kinh sợ, rất là đáng yêu.
Tống Thanh Thư mỉm cười, nghĩ thầm khó trách Lệnh Hồ Xung đối với nàng tình căn thâm chủng, đúng là một cô nương xinh đẹp động lòng người…
Ninh Trung Tắc cũng đối với hắn bày ra lòng biết ơn, Tống Thanh Thư mỉm cười, trong lòng âm thầm thở dài một hơi: “Ngày xưa Hoa Sơn ngọc nữ, chỉ tiếc là gả cho một lão ngụy quân tử, nữ tế (con rể) thì tính tình cùng trượng phu cũng là một I khuôn mẫu đúc ra đấy, đã định trước kết cục đau khổ…”
Ninh Trung Tắc bị nụ cười quỷ dị của hắn khiến cho trong lòng nàng nhảy dựng, nghĩ thầm hắn như thế nào đối với mình lại cười như vậy, nàng không dám liếc nhìn hắn nữa, vội vàng lôi kéo nhi nữ đi xuống lầu.
Phái Hoa Sơn đi rồi, Tống Thanh Thư lại đem ánh mắt chuyển qua trên thân Mộ Dung Phục, do dự một chút, nói ra:
– Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Cô Tô Mộ Dung công tử, cũng không cần làm khó, để hắn đi.
Mộ Dung Phục trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, phải biết rằng vừa rồi đối phương chỉ tùy tiện liếc nhìn qua, vẻ áp lực này lớn chưa từng có, nếu thực động thủ, hắn đối với công phu Đấu Chuyển Tinh Di vật đổi sao dời của mình cũng không có gì tin tưởng.
– Đa tạ!
Mộ Dung Phục còn có ý đồ cùng Tống Thanh Thư kết giao, chẳng qua đối phương tạo cho hắn cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, nên do dự một chút rồi buông tha cho ý tưởng này.
Chứng kiến những nhân vật giang hồ thường ngày cao cao tại thượng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng trước mặt Tống Thanh Thư, Trình Dao Già một đôi diệu mục tràn ngập các loại màu sắc liên tục, dù sao sùng bái cường giả là thiên tính của nữ nhân.
Trình Dao Già bỗng nhiên có một loại cảm giác, đối phương chính là một đoàn hỏa diễm chói mắt, còn mình là một con bươm bướm ngây ngốc, biết rõ là nguy hiểm, lại vẫn nhịn không được muốn bay vào gần.
Nàng đang ngẩn người, Tống Thanh Thư bỗng nhiên lại mở miệng:
– Khoan… đợi một chút!
Mộ Dung Phục mới vừa đi tới đầu bậc thang, nghe vậy toàn thân cứng đờ, chân khí cấp tốc lưu chuyển, liền chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Mộ Dung công tử không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn cùng công tử nói một chút chuyện…
– Mời nói!
Mộ Dung Phục cũng không dám buông lỏng chút nào.
Tống Thanh Thư tiện tay chỉ hướng đến chỗ Mộc Uyển Thanh hai người:
– Hai người kia ta đã muốn, chắc hẳn công tử không có ý kiến chứ?
– Đương nhiên không có ý kiến.
Mộ Dung Phục ưu nhã đáp, hắn đương nhiên biết rõ đối phương nói lời này, là ngầm nói cho mình biết, không muốn về sau còn tìm đến hai người này gây phiền toái.
Đuổi giết hai người này vốn chỉ là bởi vì cữu mụ nhờ vả, coi như là thất bại cũng không có gì lớn, Mộ Dung Phục sẽ không ngốc vì hai người này mà đắc tội với một cao thủ sâu không lường được này.
Trình Dao Già vẻ mặt thất lạc, Mộc Uyển Thanh lại là vừa thẹn vừa giận:
– Ngươi đúng là loại người đăng đồ tử…
Nói xong liền giơ lên tay muốn dùng độc ám tiễn bắn Tống Thanh Thư, Mộc Cao Phong bên cạnh vội vàng ngăn nàng:
– Không được…
Vừa rồi Trương Hoằng Phạm tao ngộ thê thảm còn rõ mồn một trước mắt, hắn cũng không muốn hai người cũng giẫm vào vết xe đổ.
– Thế nhưng là hắn…
Mộc Uyển Thanh cũng biết song phương võ công chênh lệch quá lớn, cho dù là ám tiễn bắn ra cũng không cách nào làm tổn thương hắn mảy may…
– Không biết các hạ lưu lại chúng ta vì chuyện gì đây?
Mộc Cao Phong mỉm cười, chỉ tiếc phản ứng quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
– Không phải tại hạ muốn lưu lại các hạ, mà là muốn lưu lại nàng.
Tống Thanh Thư hướng Mộc Uyển Thanh trên thân chỉ một cái, cũng là dứt khoát…
– Các hạ có thể rời đi.
Lời vừa nói ra, trong tràng tất cả mọi người sắc mặt cổ quái, Trình Dao Già sắc mặt buồn bã, cúi đầu ngơ ngác nhìn trong chén trà không nói lời nào.
– Ngươi!
Mộc Uyển Thanh tức giận đến mặt trắng bệch, nếu không có Mộc Cao Phong ở phía trước chống đỡ, nàng đã xông lên phía trước liều mạng với hắn rồi.
– Hừ… ta nếu như không rời đi thì sao?
Vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, Mộc Cao Phong tướng mạo xấu xí cũng không có thừa cơ đào tẩu, ngược lại còn bảo vệ tại trước mặt Mộc Uyển Thanh.