Phần 133
Ngay cả Trình Dao Già cũng bất ngờ, ngẩng đầu đến nhìn hắn, nghĩ thầm người này tuy rằng bề ngoài xấu xí hung ác, nhưng là là một hảo hán trọng tình trọng nghĩa…
Tống Thanh Thư khẽ cười, đứng lên hướng phía hai người đi tới, Mộc Cao Phong cùng Mộc Uyển Thanh liền lui về sau.
– Tái Bắc Minh Đà Mộc Cao Phong từ khi nào lại trở thành thành một người nghĩa bạc vân thiên vậy hả?
Tống Thanh Thư mặt không thay đổi nói ra.
Mộc Cao Phong trách trách cười nói:
– Ta Mộc Cao Phong tuy rằng không phải là người tốt cái gì, nhưng cũng không phải là kẻ hèn nhát vứt bỏ chất nữ để một mình chạy trốn!
Vừa dứt lời liền một tay đẩy Mộc Uyển Thanh hướng mặt ngoài đi, đồng thời đà kiếm tuốt ra khỏi vỏ hướng phía Tống Thanh Thư công tới.
– Đi mau…
Mộc Cao Phong tiếng rống giận dữ, hắn rõ ràng lấy võ công của mình tuyệt đối không cách nào thắng được đối phương, bất quá chỉ muốn ngăn chặn đối phương một chút thì vẫn là có thể thử đấy, nào ngờ một kiếm đâm ra liền trúng vào khoảng không, trước mắt rõ ràng không còn thấy bóng dáng đối phương.
Mộc Uyển Thanh một nửa thân thể đã chạy tới trên lan can lầu hai nhảy ra ngoài rồi, nào ngờ một khắc bên tai truyền đến tiếng cười khẽ:
– Ta còn có thật nhiều lời muốn nói cùng cô nương, cần gì mà phải đi vội vã như thế chứ?
Mộc Uyển Thanh phát hiện lúc này thân mình rõ ràng đã bị tên rậm râu này ôm vào trong ngực, cả kinh lập tức giơ lên ám tiễn muốn bắn hắn, ai biết đối phương tại trên người nàng nhấn một cái, cánh tay của nàng vừa nâng lên liền mềm nhũn rũ xuống.
– Buông nàng ra!
Mộc Cao Phong gầm lên một tiếng, vung đà kiếm công qua, lại bị Tống Thanh Thư phóng chỉ điểm trúng tại ngực, thân hình liền mềm nhũn rũ xuống.
– Nhất Dương Chỉ? Đoàn Chính Thuần là gì của ngươi?
Mộc Cao Phong lập tức kinh sợ đến cùng.
Tống Thanh Thư cũng không để ý tới hắn, quay người liền muốn ôm Mộc Uyển Thanh rời đi.
– Ngươi còn dám đụng ta… ta… tướng công của ta nhất định sẽ giết ngươi!
Mộc Uyển Thanh căm tức nhìn hắn.
– Tướng công của cô nương?
Tống Thanh Thư sờ lên cái mũi mình…
– Không biết tướng công cô nương là ai a?
– Ta nói ra sợ ngươi chân đứng không còn vững nữa…
Mộc Uyển Thanh khoa trương nói ra.
– Hả?
Tống Thanh Thư cũng đoán được một chút, cố ý làm ra bộ dạng tò mò…
– Ta đây thật là muốn mở mang kiến thức một chút…
– Hừ, tướng công ta chính là Kim Xà vương Tống Thanh Thư!
Mộc Uyển Thanh có chút kiêu ngạo nói ra, lúc trước khi ly biệt thì hắn có nhắc nhở nàng tại trong thời điểm nguy cơ, thì cứ báo ra tên của hắn, bất quá nàng tại Mạn Đà sơn trang lúc gặp nguy hiểm cũng không có xuất ra tên tuổi của hắn, cho tới bây giờ quả thực không còn có biện pháp khác, nàng đành còn nước còn tát, tạm thời thử xem một lần rồi.
– Tống Thanh Thư!
Nghe được cái tên tuổi này, trong tràng những tên quân binh Thanh quốc liền lui về sau mấy bước, một bộ dạng tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, lúc đầu Tống Thanh Thư đại phá mười vạn quân Thanh, còn có tình cảnh hô phong hoán vũ kinh người lại được tận lực khuếch đại, sớm đã truyền đi vô cùng kỳ diệu, vì thế quân binh Thanh quốc nghe đến liền biến sắc.
Tống Thanh Thư cũng không có ngờ tới bên cạnh những tên Thanh binh nghe được tên mình lại có phản ứng lớn như vậy, bất quá hắn chứng kiến Mộc Uyển Thanh bộ dạng kiêu ngạo, hắn như thế nào nhẫn tâm làm cho nàng thất vọng đây.
– À chẳng lẽ đó là vị anh hùng Tống Thanh Thư đại bại thiên hạ, sau đó đoạt được danh hiệu Kim Xà vương?
Tống Thanh Thư làm ra một bộ thần sắc rung động, cũng làm như kinh sợ theo lui về phía sau mấy bước.
Trình Dao Già thấy được cả kinh, mấy ngày nay hai người một mực ở cùng một chỗ, đối với võ công của hắn thì nàng sớm đã bội phục sát đất, thậm chí cảm thấy hắn mới là cao thủ lợi hại nhất. Nào ngờ hắn vừa nghe được một cái tên kia liền liền biến thành như vậy, chẳng lẽ Tống Thanh Thư thật sự lợi hại như vậy sao?
Mộc Uyển Thanh cũng giật mình, nàng vốn chỉ là muốn xuất ra tên tuổi Tống Thanh Thư để làm cho đối phương có chút kiêng kị, ai biết rõ ràng đối phương lại phản ứng khoa trương như vậy? Dù sao tại trong ấn tượng của nàng, Tống Thanh Thư võ công mặc dù cao, nhưng so cùng hắn trước mắt thì chỉ sợ cũng là sàn sàn với nhau đối phương hoàn toàn không phải sợ đến mức như vậy a.
Chứng kiến đối phương vẻ mặt nghi hoặc, Tống Thanh Thư cũng thấy hành động mình cũng hơi quá lố, hắn hắng giọng một tiếng để che dấu lúng túng:
– Hừ, cô nương nói tướng công là hắn? Ai biết được có phải hay không cô nương tùy tiện lấy da hổ ra để hù dọa ta?
– Có nữ nhi gia nào lại lấy loại sự tình này ra để mà đùa giỡn chứ?
Mộc Uyển Thanh nóng nảy nói.
– Ta đây mặc kệ, cứ mang về hảo hảo thẩm vấn, đến lúc đó mới biết được cô nương có hay không nói dối…
Tống Thanh Thư đang muốn tiến lên, Mộc Uyển Thanh sợ hãi:
– Không được đụng vào ta!
Thấy vẻ mặt nàng kinh hoảng, trong ánh mắt dẫn một tia kiên quyết, Tống Thanh Thư cũng không muốn làm cho nàng quá lo lắng hãi hùng, liền ôn nhu nói:
– Tốt rồi… tốt rồi, ta không đụng đến cô nương, bất quá nếu để cho nữ nhân tới đỡ cô nương thì không quan hệ chứ?
Nói xong hắn liền trở lại chỗ ngồi nói với Trình Dao Già:
– Làm phiền Lục phu nhân.
Trình Dao Già nghĩ thầm: “Ngươi ở bên cạnh ta, lại đùa giỡn với một cô nương khác, làm gì lại kéo ta cùng đến…” Bất quá nhìn thấy ánh mắt đối phương ôn nhu, nàng thấy mình không cách nào cự tuyệt yêu cầu đối phương, đành phải đi đến bên người Mộc Uyển Thanh:
– Vị cô nương này, ta đến đỡ ngươi đây…
Cho dù Mộc Uyển Thanh xưa nay ra tay tàn nhẫn, nhưng không cách nào đối với nữ nhân ôn nhu trước mắt này mà nổi giận được, do dự một chút, liền để cho nàng tùy vịn rồi.