Phần 134
Chứng kiến Tống Thanh Thư lúc đi ra ngoài mang theo một thiếu phụ mỹ mạo đoan trang, lúc trở lại còn mang thêm một cô nương tuyệt sắc thoát tục, những tên thủ vệ trong nha môn ai trong lòng cũng thán phục, nghĩ thầm Kim quốc đại quan này bổn sự mê hoặc nữ nhân thật là có một tay.
Trở lại trong sân, Tống Thanh Thư bảo đám thị vệ đem Trương Hoằng Phạm ném tới ở bên trong kho củi, đối với Mộc Cao Phong thì khách sáo hơn rất nhiều, thật ra thì hắn đối với gã người gù âm hiểm ngoan độc này không có cảm tình gì, bất quá vừa rồi tại trong tửu điếm hắn động thân đứng ra bảo vệ Mộc Uyển Thanh tại trước mặt hắn, làm cho hắn thay đổi cách nhìn, vì vậy lặng lẽ phân phó thủ hạ dưới tay hảo sinh chiêu đãi Mộc Cao Phong.
Nhìn theo Trình Dao Già vẻ mặt u oán đi về gian phòng sát vách của mình, sau đó Tống Thanh Thư liền ôm Mộc Uyển Thanh tiến vào gian phòng của mình.
– Mau buông tay, tên hỗn đản…
– Tướng công của ta sẽ giết ngươi!
– Không được đụng vào ta!
Mãi cho đến khi đóng cửa lại, Mộc Uyển Thanh liều mạng giãy giụa, khiến cho trong sân đám thị vệ đều lộ ra một loại ý vị thâm trường tươi cười.
Trình Dao Già sau khi trở lại phòng, mấy lần ngồi xuống lại mấy lần đứng lên, cuối cùng cắn môi dường như rơi xuống quyết tâm thật lớn, rón rén nương qua bên vách tường, vểnh tai nghe lén sát vách đang nói cái gì.
Tống Thanh Thư đóng cửa lại, đem Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng đặt ngồi ở trên mặt ghế, sau đó ngồi ở bên cạnh ôn nhu nhìn nàng.
Thấy đối phương không có tiếp tục đụng vào thân thể của mình, làm cho Mộc Uyển Thanh thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nhìn thấy đối phương cứ như vậy nhìn chằm chằm, nàng vẫn là sởn hết cả gai ốc.
– Ngươi nhìn cái gì, tin hay không bổn cô nương đem hai tròng mắt của ngươi móc ra!
Nàng như thường ngày lời nói tàn nhẫn đã quen, lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức tới trước mắt người này cũng không phải là nhân vật bình thường trong giang hồ mà nàng thường ngày có thể tùy ý giáo huấn…
– Ta tròng mắt không còn, cuối cùng người chịu khổ còn không phải là cô nương sao?
Tống Thanh Thư cười nói.
– Hừ, tròng mắt của ngươi không còn, thì cùng ta có quan hệ gì chứ…
Mộc Uyển Thanh cảm giác, cảm thấy trước mắt người này có chút là lạ, một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, cùng giống như đã từng quen biết…
– Đương nhiên là có quan hệ, nếu ta tròng mắt không còn, cô nương chẳng phải là gả cho một tướng công bị mù?
Tống Thanh Thư không đành lòng lại trêu cợt nàng, khôi phục lại giọng nói của mình như trước kia…
– Ai nào muốn gả cho ngươi, ta có tướng công…
Mộc Uyển Thanh nói ra một nửa câu, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt v khó tin, ngơ ngác nhìn qua hắn…
– Ngươi là…
Tống Thanh Thư đem mặt nạ tháo xuống, lộ ra diện mạo như cũ, ôn nhu nhìn nàng.
– Tống đại ca!
Mộc Uyển Thanh lập tức kinh hỉ, gấp vội vươn tay ra tại trên mặt hắn sờ soạng bóp nặn lấy.
– Thật là Tống đại ca sao?
– Ai ui… đau…
Tống Thanh Thư biết rõ nàng là muốn xác định mình có còn hay không mang mặt nạ…
– Không phải ta là ai đây chứ…
– Tống đại ca…
Xác nhận thân phận hắn, Mộc Uyển Thanh thoáng cái bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn ô ô khóc lên.
– Trong khoảng thời gian này muội chịu ủy khuất, nghe lời… không khóc nữa…
Tống Thanh Thư vỗ lưng nàng, ôn nhu an ủi.
Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, đưa tay liền đánh hắn một cái tát.
Tống Thanh Thư tuy rằng có thể né tránh, bất quá thấy được trong mắt nàng chứa đựng nước mắt, trong lòng mềm nhũn, liền ngồi yên để nàng tùy ý đánh cho một cái tát.
– Bớt giận chưa?
Tống Thanh Thư đưa tay lau trên gương mặt nàng vệt nước mắt, nhẹ nhàng hỏi.
– Muội ghét…
Mộc Uyển Thanh một bên lau nước mắt, vừa nói…
– Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, cứ thích trêu đùa hí lộng muội lắm sao?
Tống Thanh Thư một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, trơ mặt ra tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói ra:
– Bởi vì hí lộng muội thật sự là rất thích thú a…
Mộc Uyển Thanh trong lòng không khỏi rung động, chợ nhớ tới giữa hai người thời gian thân mật với lần mình bú mút cái vật kia của hắn, sắc mặt nàng lập tức đỏ lên, gắt giọng:
– Chán ghét…
Tống Thanh Thư biết rõ nàng tức giận đã giảm hơn phân nửa, liền thừa cơ chuyển hướng chủ đề hỏi:
– Muội như thế nào lại với Mộc Cao Phong cùng một chỗ vậy? Còn bị Mộ Dung Phục đuổi giết?
– Còn không phải lần trước đi hành thích Vương nữ nhân kia, kết quả Mạn Đà sơn trang thủ vệ sâm nghiêm, muội không cẩn thận thất thủ bị bắt, may mắn Vương nữ nhân kia không có mặt ở đó, trong nhà chỉ có một cô nương ôn nhu yếu ớt, nàng lại không có làm khó muội, hơn nữa còn muốn âm thầm thả muội ra, thì lại bị những ma ma sơn trang ngăn cản, vì vậy muội bị cầm giữ lại, chờ Vương nữ nhân kia quay về xử trí. Về sau bá bá đi ngang qua Tô Châu, biết được muội gặp nạn, liền xông vào Mạn Đà sơn trang đem muội cứu ra, bởi vì đả thương không ít người tại Mạn Đà sơn trang, làm kinh động đến Yến Tử ổ của Mộ Dung Phục, hắn vì lấy lòng cữu mụ của hắn, liền đứng ra nhận việc truy đuổi chúng ta…
Mộc Uyển Thanh hời hợt vài câu, Tống Thanh Thư nghe được lại hãi hùng khiếp vía.
Hắn biết rõ Mộc Uyển Thanh trong miệng Vương nữ nhân kia đúng là Vương phu nhân Lý Thanh La, Tần Hồng Miên cùng nàng quan hệ rất là ác liệt, bởi vậy thường xuyên phái Mộc Uyển Thanh đi hành thích đối phương.
Về phần vị cô nương ôn nhu yếu ớt kia, dĩ nhiên là là nhi nữ của Lý Thanh La là Vương Ngữ Yên rồi, không nghĩ tới nàng thiện lương như vậy…
Bất quá làm cho Tống Thanh Thư hiếu kỳ là người mà từ trong miệng nàng gọi là bá bá, không khỏi tò mò hỏi:
– Phụ thân muội không phải là Đoàn Chính Thuần sao? Như thế nào Mộc Cao Phong lại thành bá bá?
– Đừng có nhắc đến người kia!
Nghe được Đoàn Chính Thuần ba chữ, Mộc Uyển Thanh trong đầu lập tức nhớ tới một số chuyện không vui, dù sao từ khi cùng người Đoàn gia làm quen, thì nàng đụng phải toàn chuyện không có gì tốt.
Trì hoãn trong chốc lát nàng mới âm u mở miệng:
– Năm đó mẫu thân muội bị người kia bội tình bạc nghĩa, thương tâm gần chết mà về đến nhà, lại bị người trong gia tộc dồn ép gả cho người Mộc gia của Tây Hạ, dùng để che dấu cái cái cọc gièm pha này.