Phần 146
Kim Cương môn chủ và Bách Tổn đạo nhân bị hai người kia ngăn cản lại, nữ nhân thần bí liền cảm thấy áp lực nhẹ hẳn, một bên xuất chưởng bức lui Huyền Minh nhị lão, một bên do dự nói:
– Nhưng các ngươi…
Trong nội tâm nàng rõ ràng, tình huống hôm nay, nếu như mình rời đi, hai người này chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nam tử kia phóng khoáng cười lớn:
– Năm xưa nếu không có thánh mẫu xuất thủ cứu giúp, thì phu phụ chúng ta đã sớm chết rồi, nhờ vậy sống lâu hơn những năm qua, bây giờ có thể trợ giúp Thánh Mẫu một lần, cho dù chết cũng không lỗ vốn rồi.
Bên cạnh hắn nàng kia cũng nói:
– Thánh mẫu đi nhanh đi, bây giờ rời đi thì về sau còn có thể thay thuộc hạ báo thù, nếu còn do dự nữa, chỉ sợ ai cũng đều đi không được!
Tống Thanh Thư gật đầu, đối với phu phụ này thật sự là đáng giá kính nể.
Bạch Liên Thánh Mẫu thân là đứng đầu một giáo, đương nhiên là rất quyết đoán, thật sâu liếc nhìn hai người, liền mạnh mẽ vận lên chân khí, thân hình liền biến mất tại tường vây bên ngoài.
Kim Cương môn chủ và Bách Tổn đạo nhân vậy, muốn ra tay ngăn đón nàng, nhưng cuốn lấy bọn họ là đôi phu phụ kia cũng không phải là võ công xoàng xĩnh, hai người là trưởng lão trẻ tuổi của Bạch Liên giáo, võ công tất nhiên là bất phàm, hơn nữa hai người lại là phu phụ, tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông) phối hợp với nhau, Kim Cương môn chủ và Bách Tổn đạo nhân trong lúc nhất thời cũng không cách nào làm gì được bọn họ, đành trơ mắt nhìn xem Bạch Liên Thánh Mẫu rời đi.
Rất quá võ công phu phụ này dù sao cũng không bằng Kim Cương môn chủ và Bách Tổn đạo nhân, cuốn lấy bọn họ trong nhất thời thì coi như cũng tạm được, nếu muốn một mực cuốn lấy thì có chút si tâm vọng tưởng rồi.
Cũng không lâu lắm, mỗi người đều trúng một chưởng của địch nhân, lập tức bị trọng thương, đã không còn sức lực tái chiến.
May mắn Kim Cương môn chủ dẫn đám người vội vã đuổi theo Bạch Liên Thánh Mẫu, không có công phu quản lấy tính mạng của hai người, phân phó đám phiên tăng bắt giữ hai người, phần còn lại vội vàng liền truy tìm lấy Bạch Liên Thánh Mẫu về phương hướng mới tẩu thoát.
– Nữ nhân này tư sắc cũng không tệ lắm a!
– Bắt lại chúng ta hảo hảo hưởng dụng một phen!
Những tên phiên tăng vốn là hòa thượng đam mê tửu sắc, trong khoảng thời gian này vì trở ngại nghiêm lệnh của Vương Bảo Bảo, không dám ra ngoài giải lửa, dấu mình ở trong Ngọc Thanh Quán đã sớm nín nhịn hỏng rồi, Bạch Liên Thánh Mẫu tuy nói là nhân gian tuyệt sắc, nhưng bọn hắn tự biết thân phận, cũng không dám si tâm vọng tưởng, bất quá trước mắt nữ nhân này lại là bất đồng, coi như là bắt được phải hưởng dụng một phen, chắc hẳn tiểu vương gia cũng sẽ không trách tội xuống đấy.
Chứng kiến chung quanh vây tới đám phiên tăng, trong mắt phu phụ hiện lên một vẻ kiên quyết, giơ tay lên dùng kiếm tự vận để tránh chịu nhục, nào ngờ trên thân bỗng nhiên truyền đến một cỗ hấp lực, hai người không tự chủ được hướng giữa không trung bay đi, đến lúc hai người tỉnh táo lại, đã rơi xuống bên ngoài Ngọc Thanh Quán, trước mặt đứng đấy một tên râu quai nón mỉm cười nhìn hai người.
Tên râu quai nón này dĩ nhiên chính là Tống Thanh Thư giả trang Đường Quát Biện rồi, hắn vốn là ý định đuổi theo Bạch Liên Thánh Mẫu đấy, bất quá chứng kiến đôi phu phụ này lâm vào nguy hiểm, liền thuận tay cứu ra hai người.
Dù sao hắn đã vô cùng thưởng thức đối với đôi phu phụ trung nghĩa, thì làm sao có thể để cho bọn họ bị chịu nhục tại trong tay đám phiên tăng?
Đôi phu phụ rất nhanh phản ứng, vội vàng đối với hắn thi lễ:
– Đa tạ các hạ ân cứu mạng! Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Tiện tay mà thôi, không cần treo ở trong lòng.
Gã trượng phu vẻ mặt sùng kính, chắp tay nói ra:
– Các hạ thi ân bất cầu báo, tại hạ Chu Tương Cát, còn đây là thê tử của ta Hoàng Nghĩa Hồng, là trưởng lão của Bạch Liên giáo, nếu sau này ân công có việc cần dùng tới, chỉ cần truyền tin đến Bạch Liên giáo, phu phụ chúng ta cho dù xông pha khói lửa, cũng không chối từ!
– Nếu là ngày sau hữu duyên, nhất định có thể lại tụ họp.
Tống Thanh Thư vừa cười vừa nói…
– Hai người các ngươi nhanh tìm một chỗ hảo hảo chữa thương đi, Bạch Liên Thánh Mẫu thì ta sẽ đi cứu nàng đây…
Hai phu phụ liếc nhìn nhau, nhìn ra trong ánh mắt mừng rỡ, bọn họ nguyên bản còn muốn tiếp tục đi cứu Thánh Mẫu, bây giờ có vị này ra tay, đương nhiên so với bọn họ thì có ích hơn nhiều lắm.
– Đa tạ… ách?
Hai người đang muốn nói lời cảm tạ, thì phát hiện đối phương đã không thấy bóng hình, đành cảm thán…
– Đây mới là phong phạm cao nhân a.
Hoàng Nghĩa Hồng sâu đậm nói:
– Về sau nếu là có cơ hội, nhất định phải báo đáp đại ân của hắn!
– Đây là đương nhiên!
Chu Tương Cát thần tình nghiêm nghị, vẻ mặt kiên định.