Phần 157
Có lẽ là vội đi ra, Trình Dao Già đụng phải hắn, thân người đứng không vững hướng sau ngã ngửa, Tống Thanh Thư cánh tay một dãn ra nhẹ nắm ở nàng vòng eo mềm mại, tay kia nâng tại trên lưng nàng giữ chặt lại…
– Tống… Tống công tử?
Trình Dao Già sắc mặt trở nên hồng, hiện tư thế hai người, người nhìn thấy liền một hồi chóng mặt.
– Xin lỗi, hộ thể chân khí của ta tự phản kích, không có làm cho phu nhân bị thương chứ?
Tống Thanh Thư ôn nhu hỏi.
– Không có… không có.
Trình Dao Già lắc đầu, ý thức được hiện tại tư thế có chút không ổn, nửa người dưới hạ thể dính sát tại vào hạ thể của đối phương, vội giãy giụa lấy…
– Ngươi… có thể trước hết để cho ta đứng lên…
Tống Thanh Thư đem nàng đỡ đứng thẳng lên:
– Lục phu nhân vội vàng đi ra như vậy, là có chuyện gì sao?
– Ta… ta…
Trình Dao Già ấp úng, lại nghĩ đến tối hôm qua nghe được bên sát vách đối thoại sau đó, sau nửa đêm một mực lo được lo mất, trong đó xoắn xuýt đương nhiên là bất tiện cho hắn biết, đành phải nói…
– Là như vậy, công tử ngày hôm qua không phải là đi đến Ngọc Thanh Quán sao, ta muốn nghe được… tin tức của trượng phu ta…
– À… tôn phu quân…
Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát mới nói…
– Ta ngày hôm qua vì phu nhân nên đã đi gặp hắn…
– Hắn hiện tại như thế nào rồi?
Cho dù trong khoảng thời gian này Trình Dao Già bị hắn dụ hoặc làm cho trong tâm nhộn nhạo, nhưng Lục Quan Anh dù sao cũng là trượng phu của nàng, nhiều năm kết bái phu thê như vậy, dù nói thế nào cũng không phải là không có cảm giác.
Tống Thanh Thư do dự, theo tình hình thực tế nói:
– Hắn tình huống không thật là tốt…
Lục Quan Anh đã gặp phải người Mông Cổ nghiêm hình tra tấn, mấy ngày qua chỉ sợ đã mất đi nửa cái mạng rồi.
– Hả?
Trình Dao Già lập tức cảm thấy trong đầu một mảnh mê muội, thân thể cũng lung lay.
– Lục phu nhân cũng đừng lo lắng quá mức, tình huống không có xấu như phu nhân nghĩ như vậy đâu…
Tống Thanh Thư vội đỡ lấy nàng, nắm tay của nàng hướng lương đình nghỉ mát trong hoa viên đi đến…
– Chúng ta tới đó ngồi xuống chậm rãi rồi nói sau.
Trình Dao Già gương mặt nong lên như bị phỏng, ánh mắt rơi vào bàn tay đối phương nắm trên tay của mình, nghĩ thầm người đến tột cùng là cố ý hay là vô tình ý lại chiếm tiện nghi, chẳng lẽ hắn giả trang Kim nhân lâu rồi, cũng nhiễm lấy cái thói quen tùy tiện cẩu thả này? Hắn rõ ràng là người Hán a, thì cũng nên biết bàn tay của nữ nhân lại làm sao có thể tùy tiện nắm lấy hay sao?
Do dự thật lâu, Trình Dao Già cuối cùng không nói gì thêm, chỉ là tùy ý hắn nắm bàn tay mình đi vào trong cái lương đình nghỉ mát ngồi xuống.
– Lục thiếu trang chủ tại Ngọc Thanh Quán chịu người Mông Cổ tra tấn không ít, bất quá cũng không có lo lắng tính mạng, phu nhân cứ yên tâm đi…
Tống Thanh Thư đem tình huống của Lục Quan Anh kể qua, bỗng nhiên dừng lại…
– Nhưng có một chuyện khác, ta không biết có nên nói với Lục phu nhân hay không đây?
– Chuyện gì?
Trình Dao Già mở to hai mắt, vụt sáng nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư có chút do dự, rồi vẫn là từ trong lòng xuất ra một vật đưa tới trước mặt nàng:
– Chính phu nhân tự xem đi, bất quá tốt nhất trước phu nhân hãy chuẩn bị trong lòng cho thật tốt.
Trình Dao Già không hiểu chuyện gì, tiếp nhận trong lòng ngực của hắn cái khăn tay, vừa mở ra thì đã thấy màu đỏ thẫm ‘hưu thư’ hai chữ, khuôn mặt trong trắng lộ hồng lập tức mất hết huyết sắc.
Cố nén run rẩy xem hết cả lá thư từ thế này, Trình Dao Già trời đất quay cuồng, sau đó liền bất tỉnh, may mắn Tống Thanh Thư nhanh tay lẹ mắt, bằng không thì nàng một đầu đã ngã xuống đất.
Thật lâu sau đó, Trình Dao Già mới tỉnh lại, lã chã muốn nước mắt, trong miệng thì thào tự nói:
– Hắn làm sao có thể như vậy, trong khoảng thời gian này ta chỉ nghĩ đến toàn bộ các loại phương pháp để cứu hắn, hắn làm sao có thể như vậy…
Thấy nàng thất hồn lạc phách, Tống Thanh Thư cảm thán nói:
– Trong này có lẽ tồn tại sự hiểu lầm, nếu như ta đoán không sai mà nói, hắn hẳn là đã hiểu lầm mối quan hệ của ta và phu nhân, cho nên mới nhất thời xúc động, viết xuống cái thư từ thế này…
– Có thể là chúng ta rõ ràng không có gì!
Trình Dao Già cắn môi nói ra.
– Chúng ta thật sự không có gì sao?
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ nhìn nàng.
Trình Dao Già trong tim đập mạnh, lại nghĩ đến lúc trước hắn áp tại trên người mình rồi hôn liếm lên trên cái âm hộ của mình, đúng vậy a, nàng tuy rằng luôn miệng nói không thẹn với lương tâm, thật sự là không thẹn với lương tâm sao? Trong khi toàn bộ thân thể của mình thì đã bị Tống Thanh Thư sờ soạng không còn sót lấy một chỗ nào?
Trình Dao Già bỗng nhiên sinh ra áy náy trong lòng, đối với hành vi của trượng phu lập tức có thêm vài phần đồng cảm, liếc nhìn Tống Thanh Thư, nếu hắn không có nhắc nhở, bản thân mình chỉ sợ còn không ý thức đến vấn đề chỗ đó, lúc trước còn hiểu lầm đối phương đối với chính mình trong lòng muốn làm loạn, có thể trong khoảng thời gian tiếp xúc này, nàng thấy đối phương thật sự là quân tử… Đương nhiên, hắn cũng có thời điểm cầm thú, bất quá đối với nam nhân mà nói, làm như vậy cũng rất bình thường.
– Thật sự là ta không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm phu phụ của hai người…
Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng, cũng thấy có chút khinh bỉ bản thân mình, đúng là kỹ nữ mà còn nói đạo đức, thật sự là đau cả đầu…
Trình Dao Già cắn lấy bờ môi, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt hắn:
– Công tử, ta muốn cầu ngươi một việc.
– Lục phu nhân mau mau xin đứng lên.
Tống Thanh Thư gấp vội vươn tay đỡ nàng.
Ai biết Trình Dao Già vặn vẹo uốn éo thân thể, cự tuyệt hắn nâng lên, nước mắt lã chã:
– Nếu như công tử không đáp ứng, ta sẽ quỳ ở chỗ này không đứng dậy.
Tống Thanh Thư đành phải cười khổ nói:
– Lục phu nhân muốn cầu cái gì, cũng được… ta đáp ứng, phu nhân mau đứng dậy đi.
– Công tử đã đáp ứng?
Trình Dao Già vui mừng hỏi.
– Ai bảo ta là người không nhìn được khi mỹ nhân rơi lệ đây này.
Tống Thanh Thư mỉm cười.
Trình Dao Già bị nụ cười ấm áp của hắn, khiến cho trong lòng lại nhảy dựng, vội cúi đầu xuống, nhẹ nói:
– Đa tạ công tử!
– Nếu như muốn cứu hắn, vậy nên sớm không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ ra đi.
Tống Thanh Thư nâng dậy nàng nói ra…
– Bất quá có chuyện cần nói trước với phu nhân, ta lần này chỉ có thể cứu ra Lục Quán Anh, còn đối với sứ đoàn Nam Tống thì ta bất lực, hơn nữa cũng không muốn mạo hiểm lớn như vậy.
– Ta biết rõ, có thể cứu ra được Lục Quán Anh thì ta đã rất thỏa mãn rồi, lại làm sao dám liên lụy công tử gặp nạn.
Trình Dao Già dù sao cũng là nữ nhân, cái nàng theo đuổi đơn giản là gia đình của mình, về phần sứ đoàn Nam Tống thì trong lòng nàng đều là thứ yếu đấy.
– Vậy chúng ta đi thôi.
Tống Thanh Thư liền nắm bờ eo của nàng hướng đến Ngọc Thanh Quán tiến đến.
Trình Dao Già toàn thân cứng đờ, bất quá lần này rất nhanh liền buông lỏng, đem thân thể dính sát tại trên thân đối phương, để giảm bớt lực cản trong lúc tiến lên, nàng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, tựa như đã hình thành thói quen cái loại ôm ấp ấp này, trong lòng một chút phản cảm cũng không có.
Tống Thanh Thư thì cứ như vậy một đường mang theo Trình Dao Già đi tới Ngọc Thanh quán, bởi vì lúc trước đã mấy lần vào trong dò xét, cho nên Tống Thanh Thư dù là mang theo một người cũng là quen việc dễ làm, trên đường rõ ràng cảm giác cảnh vật bên trong xơ xác tiêu điều hơn rất nhiều, đó là trải qua lần trước Bạch Liên giáo tập kích, cho dù Bạch Liên giáo đại bại rút lui, nhưng bên Mông Cổ cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng có thể chứng kiến thủ vệ so với trước ít hơn…
Chiến lực của Bạch Liên giáo hoàn toàn không thể khinh thường, lần này là do thu thập tin tức sai lầm, dẫn đến dự đoán chưa đủ, Lý Thanh La cho rằng dựa vào bản thân có thể thu thập được sứ đoàn Nam Tống, chứ nếu là Bạch Liên giáo thật sự dốc hết toàn bộ lực lượng, thì người của Nhữ Dương Vương Phủ chỉ sợ là sẽ chịu không nổi rồi.
Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ, lại nhớ tới Lý Thanh La thân thể lửa nóng động lòng người, trong lòng lại rung động, đồng thời lại kìm lòng không được lại nghĩ tới thân thể thanh mảnh của Vương Ngữ Yên với vẻ mặt tinh khiết, nếu nàng trần truồng để mình khám phá không biết là đất đai bên trong của nàng có phì nhiêu ngập nước như mẫu thân của nàng hay không đây, không biết vì sao, nghĩ tới đây hắn đột nhiên cảm giác được thân thể nóng lên đến có chút lợi hại.
“Lão Thiên ạ, lại làm sao ta có thể nghĩ bậy lung tung đâu, quá vô sỉ rồi, quá hạ lưu, quá dơ bẩn a…” Tống Thanh Thư lý trí liên tục cảnh báo, thế nhưng là trong đầu lại toát ra thêm một ý tưởng giao hoan với cả hai mẫu tử của Vương phu nhân, làm cho người huyết mạch sôi trào.
– Công… công tử, ta có chút… có chút không thoải mái, có thể để cho ta xuống…
Trình Dao Già bỗng nhiên run giọng nói ra.
Tống Thanh Thư giật mình, chú ý tới đối phương lóe lên ánh mắt, lúc này mới nhớ tới bởi vì vừa rồi nghĩ ngợi đến chuyện hoan ái với mẫu tử nhà Vương phu nhân, khiến cho thân thể của mình biến hóa, côn thịt cứng rắn nổi lên rất rõ ràng, mà thân thể Trình Dao Già lại là ép sát trên người của hắn, nên liền cảm nhận được hạ thể của hắn thay đổi khác thường, nàng lại bất tiện nói thẳng, chỉ có thể thẹn thùng xấu hổ nói như vậy…
Nhưng Tống Thanh Thư da mặt đủ dày, chỉ cười hặc hặc, xem như là không biết gì, đem Trình Dao Già để nhẹ xuống, sau đó vẻ mặt nghiêm mặt dẫn dắt nàng trốn đông núp tây tại bên trong Ngọc Thanh Quán, tránh qua được mấy trạm gác ngầm, rồi đi tới nơi giam giữ Lục Quan Anh.
Dễ dàng điếm huyệt mấy tên thủ vệ, Tống Thanh Thư mang theo Trình Dao Già lần nữa tiến nhập vào trong nhà tù.
– Lục lang!
Chứng kiến cách đó không xa trượng phu người bê bết máu, Trình Dao Già kinh hô, nhào tới.
Tống Thanh Thư nhún vai, cũng theo từ ở phía sau đi tới.
Lục Quan Anh nghe được thanh âm quen thuộc, không tin ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy rõ hình dạng thê tử, ánh mắt lộ ra mừng rỡ:
– Muội…
Bất quá hắn lập tức thấy được đi theo sau lưng thê tử của mình là tống Thanh Thư, khuôn mặt lập tức âm trầm xuống.
– Lục lang…
Trình Dao Già vuốt ve vết thương trên người hắn, đau lòng nước mắt tuôn rơi thẳng xuống, Lục Quan Anh trong lòng mềm nhũn, bất quá nghĩ đến thê tử cùng người nam nhân này cùng đi, trong lòng lại càng là ghen ghét dữ dội, nghiêm nghị quát:
– Nàng tới đây làm gì!
– Muội…
Trình Dao Già cũng không có ngờ tới trượng phu phản ứng như vậy, ủy khuất nói không ra lời.
Còn Tống Thanh Thư thì nhịn không được, cau mày hừ:
– Đương nhiên là tới cứu ngươi đấy, đừng chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn được nhân tâm tốt của người.
Lục Quan Anh giận dữ:
– Ai cần ngươi cứu, ta cho dù có chết ở chỗ này, cũng không muốn mang lấy ân huệ của ngươi!
Tống Thanh Thư hừ lạnh, đang muốn phất tay áo rời đi, Trình Dao Già vội vàng lôi kéo hắn, ánh mắt cầu khẩn nhìn qua hắn:
– Công tử…
Nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho đau xót lòng người, Tống Thanh Thư lúc này mới dừng bước:
– Được rồi, ta nể mặt mũi phu nhân lại cứu hắn một lần.
Nói xong duỗi giơ tay lên, kiếm khí chuẩn xác bắn tới gông xiềng trên người của Lục Quan Anh, xiềng xích thép cứng liền đút đoạn, thấy được Lục Quan Anh hít sâu một hơi.
– Đa tạ!
Trình Dao Già lập tức nín khóc mỉm cười, lúc này mới vội vàng quay trở lại bên người trượng phu…
– Lục lang đã hiểu lầm, hắn là người tốt, nguyên nhân bên trong để muội chậm rãi giải thích cho huynh nghe.
– Hắn là người tốt?
Nghe được thê tử mình một mực nói giúp cho Tống Thanh Thư, Lục Quan Anh đều nhanh giận điên lên, hai mắt tràn ngập tơ máu, hung dữ trừng mắt, nếu không có bị thương, hắn chỉ sợ sớm đã nhào tới liều chết với Tống Thanh Thư rồi.