Phần 159
Bây giờ Yên Kinh thành trên thực tế đang dưới sự khống chế của Tống Thanh Thư, muốn đem gia quyến Lý Khả Tú cứu ra thật sự không phải là một việc khó.
Nhìn xem nội dung trong phong thư, Lý Khả Tú chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau đó mới nói:
– Ý định của hiền chất thì ta đã rất rõ ràng, năm đó hiền chất đối với phụ tử chúng ta có ân cứu mạng, lần này lại cứu gia quyến của ta, phần tình nghĩa này ta cũng hiểu, giờ đây không là người ngoài, có mấy lời ta muốn nói thẳng.
– Lý thúc thúc cứ nói…
Tống Thanh Thư biết rõ sự tình không có đơn giản, đó cũng là nằm trong dự định của hắn, nên không có gì bất ngờ…
– Ngày hôm nay dưới trướng quần hùng nhập lại, mặc dù có mười vạn đại quân, nhưng ta tự biết mình không có tài cán nhất thống thiên hạ, vì vậy mãi cho tới nay vẫn đang đi tìm minh chủ…
Lý Khả Tú dừng một chút, nhìn hắn một cái…
– Hiền chất hôm nay có Kim Xà doanh tuy rằng uy chấn thiên hạ, nhưng thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ cũng không có cách nào mưu đồ đoạt quyền được đâu…
Tống Thanh Thư chớp mắt, bất động thanh sắc hỏi:
– Không biết Lý thúc thúc dựa vào cái gì mà nói ra lời này?
Lý Khả Tú thở dài một hơi:
– Những năm qua các lực lượng nghĩa quân nổi lên tứ phía, có không biết bao nhiêu lực lượng nghĩa quân bỗng nhiên hưng thịnh, lại có những lực lượng nghĩa quân tự dung suy vong, mấu chốt đó chính là do các thủ lĩnh nghĩa quân không hiểu biết gì về cách quản bộ máy chính quyền, vì thế làm giặc cỏ thì có thể được, chứ mưu đồ đoạt quyền thiên hạ thì tuyệt đối không thể, lấy giao tình của chúng ta, nếu ta đầu nhập vào Kim Xà doanh hẳn là lựa chọn tốt nhất, bất quá chuyện Kim Xà doanh nhất thống thiên hạ thì không có khả năng, như vậy ta đầu nhập vào Kim Xà doanh chính là dẫn tới gia tộc bốc lên cực đại phong hiểm…
Lý Khả Tú nói tiếp ra…
– Đã là như vậy, về sau có khả năng gia tộc bọn ta sẽ tan thành mây khói, còn chi bằng hôm nay làm tráng sĩ đứt cổ tay, cao lắm lắm là hy sinh thê tử và nhi tử của ta chỉ là số ít mấy người, còn hơn là đầu nhập vào Kim Xà doanh, sau này Kim Xà doanh bị diệt, thì đối với toàn cả gia tộc chúng ta mà nói đều là tai ương, mong rằng hiền chất lý giải.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lý thúc thúc có những điều băn khoăn như vậy cũng rất bình thường, bất quá dưới sự lãnh đạo Kim Xà doanh của vãn bối, so cùng với các lực lượng nghĩa quân giống như giặc cỏ kia thì khác nhau, chúng ta không chỉ có có thực lực đánh bại đại quân cường đại của Thanh quốc, đồng dạng cũng có thể đem khu vực Sơn Đông thống trị được rõ ràng, con dân cảnh nội hiện đang an cư lạc nghiệp, Dương Châu thì cách Sơn đông cũng không phải là xa, chắc hẳn Lý thúc thúc cũng biết lời nói của vãn bối không ngoa.
Lý Khả Tú khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, thời gian qua Sơn Đông đúng quốc thái dân an…
Nhưng rồi lập tức lời nói xoay chuyển, tiếp tục nói:
– Thế nhưng là trong mắt của ta, đây chỉ là tạm thời phồn vinh, đến lúc triều đình Thanh quốc bình định tam phiên chi loạn, tất nhiên sẽ không tha cho Kim Xà doanh tồn tại, Kim quốc lại từ trước đến nay với Thanh quốc thì cùng tiến thối, đến lúc đó dưới sự áp bách của hai cường quốc, Kim Xà doanh có thể duy trì được bao lâu?
Thật ra thì vấn đề này cũng là cái nhìn đại đa số của nhiều người trong thiên hạ đối với tiền đồ của Kim Xà doanh, dù sao Kim Xà doanh phía tây là Kim quốc, mặt phía bắc là Thanh quốc, phía đông là biển rộng mênh mông, làm gì mà có không gian để khuếch trương thêm nữa, hôm nay có thể duy trì cục diện được đã là cực hạn, làm gì mà còn có cái gì về sau?
– Thanh quốc cùng Kim quốc?
Tống Thanh Thư cao thâm mạt trắc cười cười…
– Lý thúc thúc, bởi vì hôm nay chúng ta vẫn chưa có liêm minh, vì vậy có mấy lời vãn bối không có cách nào nói thẳng ra với Lý thúc thúc được, vãn bối chỉ có thể nói là Thanh quốc, Kim quốc không chỉ không có làm trở ngại Kim Xà doanh, ngược lại mà sẽ còn trở thành trợ lực cho Kim Xà doanh.
Hắn âm thầm đã khống chế Kim, Thanh hai nước, sự tình này là bí mật cùng át chủ bài của hắn, đương nhiên không có khả năng tùy ý nói cho người ngoài biết. Tống Thanh Thư không thể không cân nhắc qua coi đây như là thẻ đánh bạc, thuyết phục Lý Khả Tú gia nhập liên minh, trên lý luận mà nói thành công hy vọng phi thường lớn.
Nhưng là phải bốc lên mạo hiểm thật sự quá lớn nếu tiết lộ cho Lý Khả Tú biết chân tướng sự thật, nếu chẳng may Lý Khả Tú đem việc này tiết lộ ra ngoài, thì tất cả bố cục của hắn chính là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước, bởi vậy tay hắn nắm dao đằng cán, không thể đơn giản đưa ra cho người nắm lấy…
– Chỉ giáo cho?
Lý Khả Tú cũng là lão hồ ly quan trường, rất nhanh liền ý thức được huyền cơ trong lời nói của hắn.
Tống Thanh Thư nói:
– Vãn bối chỉ có thể nói, có thể trên một mức độ nào đó, vãn bối sẽ có ảnh hưởng nhất định đến quyết định của triều đình hai nước Kim, Thanh… không biết nếu là như vậy có thể làm thỏa mãn Lý thúc thúc chưa?
– Có thể làm ảnh hưởng đến quyết định triều đình của hai nước đó?
Lý Khả Tú chấn động, bất quá lão cũng rõ ràng, mấy chữ mấu chốt này có thể ảnh hưởng lớn tới trình độ nào, nếu như trực tiếp hỏi đối phương, đối phương chắc chắn sẽ không đem chi tiết tự nói với mình, bất quá có thể thử qua nói bóng nói gió…
– Nếu là hiền chất có thể làm cho Tác Ngạch Đồ cùng Đường Quát Biện ly khai khỏi thành Dương Châu, ta có thể cân nhắc cùng Kim Xà doanh liên minh.
Trong khoảng thời gian này Tác Ngạch Đồ cùng Đường Quát Biện ở lì tại Dương Châu, gây nên áp lực phi thường lớn đối với lão, lão muốn làm chuyện gì cũng không có biện pháp thi triển, cho nên ước gì cái này hai tên ôn thần này sớm chút rời đi.
Đương nhiên Lý Khả Tú cũng là thuận miệng nói mà thôi, cho dù là Tống Thanh Thư luôn miệng nói có thể làm ảnh hưởng đến triều cục Kim, Thanh hai nước, nhưng Tác Ngạch Đồ cùng Đường Quát Biện đều là nhân vật riêng số một của triều đình, lão không cho rằng đối phương có đủ năng lực làm ảnh hưởng đến hai người này.
Lý Khả Tú cố ý nói như vậy, cũng không quá đáng là muốn cho Tống Thanh Thư biết khó mà lui, miễn cho lời nói quá trực bạch khiến cho mọi người lại lúng túng khó xử…
Nào ngờ Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái mà nhìn qua lão:
– Lý thúc thúc nói chuyện này là thật?
Lý Khả Tú cả kinh, bất quá vẫn gật đầu:
– Tự nhiên là thật…
Trong lòng lão hai nhân vật tướng cấp, há lại sẽ dễ dàng bị Kim Xà doanh gây ảnh hưởng được?
– Vậy cứ như thế một lời đã định đi.
Tống Thanh Thư cười đến cao thâm mạt trắc, khiến cho trong tâm Lý Khả Tú Tâm đầu rối loạn, cảm giác mình tựa hồ rớt xuống trong hầm.
Sau khi tách ra khỏi Lý Khả Tú, Tống Thanh Thư chưa có vội trở về nha môn, mà là đi đến cứ điểm của Kim Long bang, Tống Thanh Thư lập tức viết một phong mật chỉ cho Tác Ngạch Đồ, các loại mật chỉ này hắn để trống chỉ là đóng khống ấn Ngọc Tỷ lên, tùy thân mang theo không ít, chính là chuẩn bị sẵn bất cứ tình huống nào, năm đó ở Tử Cấm Thành cải trang thành Khang Hi, hắn đã đem bút ký Khang Hy luyện qua được giống như đúc rồi…
Lại viết tiếp một phong mật chỉ dùng để truyền tin đến bên trong Tử Cấm Thành trao cho Đông Phương Mộ Tuyết, miễn cho đến lúc đó Tác Ngạch Đồ hồi kinh, song phương khẩu cung trao đổi không giống nhau, riêng phong mật chỉ này thì hắn dùng mật hiệu viết tắt, không có chìa khóa bí mật tương ứng, coi như là nếu có bị lộ ra, cũng sẽ không tiết lộ được cái gì. Tống Thanh Thư đến từ đời sau, về phương diện này dù sao cũng có rất nhiều kinh nghiệm của tiền nhân.
Sau đó phái người đem hai phong mật thư mang đi, Tống Thanh Thư lúc này mới thoải mái nhàn nhã hướng phía nha môn chạy trở về.
Hắn không biết trong lúc này ở bên trong biệt viện nha môn, phu phụ của Lục Quan Anh đang là nhao nhao dữ dội.
– Lục lang… huynh muốn như thế nào thì mới có thể tin tưởng muội chứ?
Nhìn qua trượng phu phẫn nộ, Trình Dao Già nước mắt đảo quanh.
Lục Quan Anh nằm ở trên giường cười lạnh, rồi lại không nói lời nào.
Trình Dao Già trong lòng tức giận đau khổ, bất quá nhìn thấy trượng phu lúc này toàn thân tổn thương băng bó dày đặc, trong lòng lại mềm nhũn ra, đi qua giữ chặt ống tay áo của hắn, ôn nhu nói:
– Lục lang, chúng ta đừng có cãi nhau được không? Bây giờ chúng ta cùng chung một chỗ là được rồi.
Lục Quan Anh sắc mặt âm tình bất định, bỗng nhiên nói ra:
– Nếu muốn lại cùng nhau một chỗ thì cũng dễ dàng, bất quá muội phải đáp ứng ta một việc.
Trình Dao Già vui vẻ, trên mặt mỉm cười:
– Đừng nói là một việc, cho dù là bao nhiêu việc đi nữa, chỉ cần muội có thể làm được thì nhất định đáp ứng.
– Chuyện này đương nhiên muội có thể làm được…
Lục Quan Anh ý vị thâm trường liếc nhìn thê tử…
– Muội đi cầu hắn hỗ trợ đem Hàn đại nhân, Lục thúc thúc cùng đám người cứu ra.
– Hả?
Trình Dao Già vẻ mặt khó xử…
– Chỉ việc cứu Lục lang cũng đã làm cho hắn bốc lên cực đại phong hiểm, hơn nữa là do muội đau khổ cầu khẩn, hắn mới chịu đáp ứng, bây giờ phải giải cứu đám người của Hàn đại nhân, chỉ sợ…
– Đau khổ khẩn cầu à?
Lục Quan Anh da mặt co rúm lại, cười lạnh nói…
– Võ công của hắn cao như vậy, việc đi cứu người dễ như trở bàn tay, chứ có cái gì mạo hiểm đâu?
– Thế nhưng là hắn dù sao cũng là quan viên Kim quốc, cùng Đại Tống chúng ta là cừu địch, há lại nguyện ý cứu đám người Hàn đại nhân?
Không biết vì cái gì, Trình Dao Già lại thay Tống Thanh Thư nói chuyện, đồng thời cũng không có tiết lộ thân phận chân thật của hắn là Tống Thanh Thư.
– Lấy lập trường là quan viên Kim quốc, thật sự là hắn sẽ không cứu đám người Hàn đại nhân…
Lục Quan Anh dừng một chút, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào thê tử…
– Nhưng nếu như là hắn vì muội thì sao?
Trình Dao Già trong lòng nhảy dựng, vội vàng hỏi:
– Huynh có ý tứ gì?
Lục Quan Anh tầm mắt buông xuống, mặt không thay đổi nói ra:
– Đợi tối nay, muội đi đến phòng của hắn, mặc kệ muội dùng biện pháp gì, cũng phải làm cho hắn đáp ứng ra tay giúp đỡ.
Trình Dao Già trên mặt huyết sắc mất hết, lui về phía sau vài bước, không thể tin được mà nhìn qua trượng phu:
– Huynh có biết hay không là đang nói cái gì?
– Ta đương nhiên là biết rõ!
Lục Quan Anh bỗng nhiên trở nên dữ tợn…
– Thế nhưng bây giờ ta không còn có biện pháp nào khác! Lục gia đã đem toàn cả vận mệnh gia tộc áp đến trên thân Hàn đại nhân, nếu ở chỗ này Hàn đại nhân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì Lục gia chúng ta liền triệt để coi như đã xong, về sau Cổ Tự Đạo, Sử Di Viễn sẽ tính sổ, Lục gia sẽ vạn kiếp bất phục, nam làm nô, nữ sẽ bị } sung nhập vào Giáo Phường Ty, chịu khuất nhục mà biến mất tại bên trong trường giang…
– Còn muội là thê tử của huynh, huynh sao có thể lại để cho muội đi làm cái loại sự tình này chứ?
Trình Dao Già lẩm bẩm nói ra.
Lục Quan Anh cười lạnh:
– Cái gì gọi là để cho muội đi làm cái loại sự tình này? Nói hay lắm, giống như trước đây muội chưa từng có làm qua vậy, nhiều thêm một lần thì cũng đâu có ngại gì?
Đây chính là chân thật ý tưởng của Lục Quan Anh, hắn một mực cho rằng thê tử đã làm chuyện có lỗi với mình, nếu như sự tình thê tử thất trinh đã vô pháp cải biến, vậy thì biết theo thời thế, dùng thân thể của thê tử cứu đám người Hàn Thác Trụ ra ngoài, thì sẽ thu được lợi ích rất lớn.
Cho dù thân là nam nhân, để cho thê tử làm chuyện như vậy thì đúng là hỗn đản, nhưng chỉ là một thê tử so với lợi ích của toàn thể gia tộc, thì chuyện này hoàn toàn cũng không đáng kể rồi.
– Ngươi…
Trình Dao Già chỉ vào trượng phu, bị hắn nói tức giận đến thốt không ra lời.
Lục Quan Anh xưa nay biết rõ tính cách thê tử mình, hắn biết nàng mặt non hay thẹn thùng, nếu là cứ ép nàng, nói không chừng thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, vì vậy vội vàng ôn nhu nói:
– Phu nhân, là lúc trước ta không tốt, kỳ thật lần này đến Dương Châu thì chuyện phát sinh ta cũng không trách muội được, chỉ là do ta không có bổn sự đem muội bảo vệ tốt. Chẳng qua hiện nay sự tình đã là như vậy, chúng ta sẽ phải tích cực mà đối mặt, phu nhân cũng biết vinh nhục Lục gia chúng ta đều cột vào trên thân Hàn đại nhân, nếu Hàn đại nhân xảy ra chuyện gì, toàn cả gia tộc chúng ta đều sẽ gặp nạn, đến lúc đó ngươi thân là thê tử của Lục gia, kết cục cũng không có gì tốt đâu. Nếu là phu nhân lần này có thể cứu được Hàn đại nhân, đến lúc đó Hàn đại nhân nhất định sẽ tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), địa vị của phu phụ chúng ta ở gia tộc cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Gặp thê tử một mực trầm mặc không nói, Lục Quan Anh tiếp tục nói:
– Lần hy sinh này của phu nhân ta sẽ khắc sâu trong tâm khảm, đến khi chúng ta quay trở lại Giang Nam, ta sẽ đến bù gấp bội đối với phu nhân thật tốt, đến lúc đó chúng ta coi những sự tình này ở thành Dương Châu chỉ là một giấc mộng được không?
Trình Dao Già lắc đầu, buồn bã nói:
– Nếu như ngươi đã muốn ta đi tìm nam nhân khác, thì ta đây tối nay sẽ đi tìm hắn.