Phần 162
Trình Dao Già cực thẹn, nàng muốn mời hắn uống rượu nhưng không phải là theo cách này, sợ đối phương hiểu lầm mình muốn hắn hôn, trái tim lập tức phanh phanh đập mạnh nhảy lên.
Bất quá khi miệng đối phương chạm đến bờ môi của mình, Trình Dao Già vô thức buông lỏng ra hàm răng, tùy ý đầu lưỡi của hắn có chút thô bạo xông vào nhả rượu ra.
Cứ như vậy, hai người bất tri bất giác đã uống hơn phân nửa bình bồ đào mỹ tửu, Trình Dao Già có chút chóng mặt, hai má đỏ hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng mê người.
– Lục phu nhân, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
Tống Thanh Thư ánh mắt lại là thanh minh vô cùng, cứ như vậy nhìn qua nàng.
– Ngươi… người đã biết rõ mà còn trêu đùa hí lộng hỏi ta, ta giờ… đã như vậy, ngươi còn lại… còn lại hỏi ta…
Trình Dao Già nũng nịu, trong giọng nói mang theo mấy phần men say, có chút ngượng ngùng, còn có chút lớn mật.
Tống Thanh Thư lại không có hảo ý cười nói:
– Lục phu nhân nếu không phải tự chính miệng nói ra, ta sợ là mình hiểu sai ý tứ của phu nhân?
– Ngươi… không có hiểu sai…
Trình Dao Già cắn bờ môi, từng chữ một nói ra.
– Không có hiểu sai thì đó là ý tứ gì vậy?
Tống Thanh Thư trên mặt nghiền ngẫm chi ý càng đậm.
Trình Dao Già cảm thấy hàm răng có chút ngứa, hận không thể đứng dậy hung hăng cắn hắn một cái:
– Chính là ngươi… mặc kệ muốn làm cái gì với ta, ta cũng sẽ… không cự tuyệt…
– Nếu bây giờ ta ta muốn sờ vào vài chỗ không nên đụng vào trên thân người của phu nhân, chẳng lẽ cũng có thể được sao?
Tống Thanh Thư cười cổ quái, một lời nói xong thì một đôi đại thủ đã để sẵn dưới vạt áo của nàng chờ đợi.
– Tùy… ngươi.
Trình Dao Già nghiêng đầu đi, không thấy rõ trên mặt nàng biểu lộ, nhưng thấy được vành tai của nàng đã hồng thấu.
Tống Thanh Thư cảm thấy nàng đã làm tốt chuẩn bị, lại nâng cằm của nàng, nằng nặng hôn lên.
– Ngươi thật là bại hoại, vừa mới còn hỏi ta, ta chưa có trả lời thì đôi tay đã… luồn vào bên trong…
Trình Dao Già mặt đỏ lên, cũng lười quản hắn rồi, mặc để hắn làm gì thì làm.
Rất nhanh Trình Dao Già hô hấp có chút dồn dập, ngay từ đầu nàng còn có chút cứng ngắc, bất quá liền nhắm mắt lại, chỉ còn đôi lông mi dài run rẩy không thôi.
Đầu môi Tống Thanh Thư ăn khớp với đôi môi đỏ bừng mềm mại của Trình Dao Già, qua lại ma sát lấy, rồi hắn lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, Trình Dao Già trong lòng ngứa lên, xuân tình nảy mầm, cặp môi thơm khẽ nhếch, đã là thở hổn hển.
Tống Thanh Thư đem đầu lưỡi đưa vào bên trong đôi môi đỏ, Trình Dao Già không kìm hãm được, đem cái lưỡi trơn trượt non mịn nghênh đón, liếm láp lấy đầu lưỡi của hắn, hắn cũng liếm láp lấy hương vị từ lưỡi của nàng, cứ như vậy đôi lưỡng nam nữ liếm láp lấy lẫn nhau, cuối cùng, đầu lưỡi của hai người như keo sơn vắt hợp lại với nhau.