Phần 166
Nghe được hắn nói, Lục Quán Anh khuôn mặt lập tức xám thành màu gan heo, muốn phản ứng, nhưng bên tai lại nghe tới tối hôm qua sát vách truyền đến tiếng của Trình Dao Già sung sướng tựa như khóc không ra tiếng, lập tức uể oải chán nản chẳng muốn làm gì nữa.
Thấy Lục Quán Anh thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, Tống Thanh Thư liền kéo tay Trình Dao Già đi ra ngoài, nàng run lên, lộ vẻ do dự, bất quá rất nhanh liền tùy ý để cho hắn dắt tay rời đi.
– Chúng ta bây giờ đi nơi nào?
Ra khỏi nha môn, Trình Dao Già tâm tình thả lỏng rồi, nhịn không được hỏi nam nhân đang lôi kéo tay mình.
– Đi gặp một người.
Tống Thanh Thư thần bí khó lường nói, sau đó dù nàng liên tục hỏi, hắn chỉ cười mà không nói.
Thẳng đến khi đi vào một tòa biệt viện âm u h, thấy rõ người nọ giống như Lã Vọng buông cần, Trình Dao Già mới biết là đi tới để gặp người chính là Lý Khả Tú…
“Chẳng lẽ Lý Khả Tú đã âm thầm đầu phục Kim Xà doanh?” Trình Dao Già thầm giật mình, nàng ở sứ đoàn Nam Tống, đã từng thấy qua Lý Khả Tú, đương nhiên nhận ra được lão. Hơn nữa từ trong sứ đoàn mưa dầm thấm đất, nàng đối với thế cục Dương Châu hiện nay cũng có hiểu biết một chút.
Lúc trước bất kể là Nam Tống hay là Mông Cổ cũng không có phương nào xem Kim Xà doanh trở thành đối thủ, dù sao Lý Khả Tú đang khống chế địa bàn Giang Hoài thì cùng Kim Xà doanh cũng không sai biệt lắm, dưới trướng còn có mười vạn lục doanh, so ra thực lực của lão còn có hơi chút mạnh hơn Kim Xà doanh, vì vậy khắp nơi đều cảm thấy lão không có khả năng đảo hướng qua phía Kim Xà doanh…
Trình Dao Già bỗng nhiên thở dài một hơi, hôm nay những thứ này cùng mình lại đầu còn có quan hệ gì đâu nữa rồi…
Đừng nói Trình Dao Già giật mình, ngay chính Lý Khả Tú cũng đang khẽ giật mình, Trình Dao Già nhận biết được lão, lão há lại không nhận thức được xứ của Trình Dao Già? Còn nhớ mang máng nàng là người trong sứ đoàn Nam Tống, làm sao lại có thể không giật mình được chứ.
Hiện nay thế cục Dương Châu vi diệu, chứng kiến người sứ đoàn Nam Tống và Tống Thanh Thư lăn lộn cùng một chỗ, lão lại càng sinh ra thêm nhiều nữa liên tưởng.
Chú ý tới ánh mắt kinh hãi của lão, Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lý thúc thúc không cần phải lo lắng, nàng là người của vãn bối.
Hắn tận lực đem Trình Dao Già mang tới nơi đây, chính là muốn đạt tới mục đích dạng này.
Nghe được Tống Thanh Thư nói mình là người của hắn, Trình Dao Già mặt đỏ, cũng không biết là một loại tâm tình gì, dù sao nàng thân phận là thê tử của Lục gia, Lý Khả Tú lại là biết rõ về điểm ấy đấy.
Lý Khả Tú khẽ gật đầu, cũng là không hề xoắn xuýt đến sự tình của Trình Dao Già, lực chú ý một lần nữa về tới trên thân Tống Thanh Thư:
– Tống hiền chất, ngươi nhanh như vậy lại ước hẹn với ta, đến tột cùng là vì chuyện gì?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lúc trước không phải đã cùng Lý thúc thúc ước hẹn? Hôm nay thì có thể chứng kiến hoàn thành xong rồi, người của Kim, Thanh đã rút khỏi Dương Châu.
– Nhanh như vậy sao?
Lý Khả Tú chau mày, vẻ mặt không thể tin được, dù sao lúc trước lão cũng chỉ là nói qua loa với đối phương, bởi vì trong lòng không tin là Tống Thanh Thư có thể ảnh hưởng đến cao tầng Kim, Thanh.
Lý Khả Tú bán tín bán nghi mà gọi qua một tên thủ hạ hỏi, sau đó tức giận nói:
– Hiền chất hẹn ta tới gặp để nói chuyện đùa sao? Đại quan Kim, Thanh hai nước rõ ràng vẫn còn ở trong nha môn.
Tống Thanh Thư thưởng thức một ngụm trà, điềm tĩnh nói:
– Lý thúc thúc hà tất gấp gáp như vậy, không bằng chúng ta đánh cờ chờ đợi một chút thì sẽ biết rõ, như thế nào đây?
Chứng kiến dáng vẻ trầm tỉnh như là hắn đã tính trước, Lý Khả Tú đã có chút dao động, chần chờ một lát cũng cười nói:
– Tốt, ta sẽ cùng với hiền chất đánh một bàn.
Liền có thủ hạ có dưới tay tới dọn xong bàn cờ, hai người cứ như vậy xuất kỳ.
Trình Dao Già thì đang lúng túng mất tự nhiên, bất quá nhìn xem hai người đánh cờ trong chốc lát thì bật cười, hai người lúc trước trao đổi cục diện trận chiến đâu ra đấy, khiến cho nàng tưởng rằng hai người đều là cao thủ chơi cờ, nào ngờ nhìn qua một hồi, Trình Dao Già liền minh bạch kỳ nghệ của Tống Thanh Thư chỉ sợ so ra còn kém cả mình.
Trong khoảng thời gian này trong lòng nàng, Tống Thanh Thư là một kẻ cao cao tại thượng, đùa bỡn mình như con sâu, cho đến giây khắc này, Trình Dao Già mới phát hiện hắn cũng là người bình thường, lập tức cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
May mắn kỳ nghệ của Lý Khả Tú cũng là thuộc loại tệ không kém, hai người rốt cuộc trở thành kỳ phùng địch thủ, trận đánh cờ này quả nhiên là thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
– Ha ha, rất lâu không có thống khoái qua như vậy.
Lý Khả Tú tuy rằng được xưng là một tướng oai phong, cầm kỳ thư họa mặc dù không đến mức dốt đặc cán mai, nhưng trình độ cũng rất có hạn. Trước kia đánh cờ, hoặc là bị người giết một cách nhẹ nhàng hoa rơi nước chảy, hoặc là người khác khiếp sợ quyền thế của lão mà cố ý nhường cho, nào có được như hôm nay thống khoái như vậy, lập tức càng xem Tống Thanh Thư càng thuận mắt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thủ hạ của Lý Khả Tú Nhất chạy tới bên tai của lão nói một câu, nghe xong lão lập tức cả kinh đứng lên:
– Ngươi nhìn thấy rõ ràng sao?
Thủ hạ kia gật đầu, khẳng định nói:
– Trước đó không lâu sứ đoàn Thanh quốc đã đi ra khỏi nha môn, thuộc hạ một đường đi theo, nhìn thấy bọn họ đi ra khỏi cửa thành.
Lý Khả Tú liếc nhìn Tống Thanh Thư, thấy thần sắc hắn như thường, cảm thấy hắn vô cùng cao thâm mạt trắc. Nghĩ đến chuyện khác, quay đầu hỏi tiếp:
– Còn bên Kim quốc?
– Sứ đoàn Kim quốc bên kia thì vẫn không thấy động tĩnh, khi thuộc hạ thấy sứ đoàn Thanh quốc rời đi, liền lặng lẽ âm thầm cho người vào trong nha môn tra xét, thì phát hiện sứ đoàn Kim quốc sớm đã người đi nhà trống, xem ra bọn họ tựa hồ rời đi cực kỳ vội vàng, trong sân có người tại nơi đó chửi ầm lên Đường Quát Biện…
Tên thủ hạ đáp.
– Cái gì?
Trình Dao Già giật mình hướng phía Tống Thanh Thư nhìn lại, nàng hoàn toàn không biết hôm nay sứ đoàn Kim quốc đã bỏ chạy, theo trong lời nói của đối phương kể lại, người chửi ầm lên Đường Quát Biện đó, thì đúng là trượng phu Lục Quán Anh của mình rồi.
Tống Thanh Thư lặng lẽ vỗ tay Trình Dao Già, truyền âm nhập mật nói:
– Đợi lát nữa ta sẽ giải thích.
Đây là sắp xếp của hắn, lúc trước Trương Hoằng Phạm đã bị hắn âm thầm chuyển dời ra ngoài, chờ phụ thân của hắn đến giao tiền chuộc kếch xù, mặt khác cũng lặng lẽ thông tri cho những tên thủ hạ dưới tay kia, chờ hắn mang theo Trình Dao Già vừa đi ra ngoài, thì mọi người liền riêng phần mình lặng lẽ ly khai, đến khi Lục Quán Anh kịp phản ứng, thì mọi người đều đã đi rồi.
Trình Dao Già trong lòng nghi hoặc, nghe hắn nói như vậy, đành phải dằn xuống nghi vấn, lặng yên đứng ở bên cạnh.
– Hiền chất, ngươi hôm nay đã khiến ta mở rộng tầm mắt mà nhìn a.
Lý Khả Tú ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Quá khen, chỉ cần Lý thúc thúc nhớ kỹ lời hứa hẹn lúc trước là tốt rồi.
Nghe hắn nhắc đến việc này, Lý Khả Tú biến sắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại, cười ha hả nói:
– Đó là đương nhiên.
Lão dừng một chút, ý vị thâm trường liếc nhìn Trình Dao Già, đối với Tống Thanh Thư nói ra:
– Bất quá ta có một việc muốn làm phiền hiền chất…
Nói đến đây, lão liền ngậm miệng lại.
Tống Thanh Thư biết rõ ý của lão có thể lão còn băn khoăn thân phận sứ đoàn Nam Tống của Trình Dao Già, cùng lúc mình cũng không muốn nàng biết rõ thêm nhiều bí mật, nên liền nói với nàng:
– Phu nhân, cứ đi ra bên ngoài chờ ta đi.
Trình Dao Già vốn cũng bởi vì sự tình trượng phu mà mất hồn mất vía, hơn nữa nàng đối với những chuyện đại sự này một chút hứng thú cũng không có, nghe vậy liền gật đầu, lui ra ngoài.
Nhìn xem thân ảnh của nàng biến mất tại cửa ra vào, Lý Khả Tú nghiền ngẫm nhìn hắn:
– Hiền chất quả nhiên thần thông quảng đại, không chỉ có có thể ảnh hưởng đến triều cục Kim, Thanh hai nước, mà liền trong sứ đoàn Nam Tống cũng có người của ngươi.
Tống Thanh Thư càng mừng rỡ hơn khi thấy lão hiểu lầm, cũng không giải thích, chỉ là mỉm cười nói:
– Không biết Lý thúc thúc muốn nói sự tình gì?
– Là như thế này…
Lý Khả Tú dừng một chút, dường như đang tự hỏi như thế nào để nói…
– Ta có thể mang theo Giang Hoài chi địa gia nhập Kim Xà doanh, bất quá ta có thể được cái gì?
– Thừa kế tước Vương.
Tống Thanh Thư trả lời rất dứt khoát…
– Nếu như sau này nhất thống thiên hạ, Lý gia sẽ đời đời đời đời hưởng thụ vinh quang.
Lý Khả Tú hít một hơi khí lạnh, bởi vì dựa theo lịch sử, triều Hán rất ít phong Vương cho người ngoài, Nam Tống về phương diện này có chút đỡ hơn, bất quá tước Vương cũng chỉ là cho có vinh quang mà thôi, nhập lại không có gì quyền lực thực tế.
Tuy rằng Tống Thanh Thư hứa hẹn, nhưng Lý Khả Tú trong tâm vẫn không động đậy, lão cũng biết mình bất kể là nếu theo Thanh quốc, Mông Cổ hay hoặc giả là Nam Tống, tuyệt đối không có khả năng đạt được thừa kế tước Vương.
– Hiền chất rất là hào phóng…
Lý Khả Tú cảm khái nói…
– Bất quá ta còn cần thêm một hứa hẹn.
– Mời nói!
Tống Thanh Thư nghiêm sắc mặt.
– Về sau vị trí hoàng hậu phải để cho Lý Nguyên Chỉ.
Lý Khả Tú trầm giọng nói ra, lão chỉ cần nữ nhi trở thành hoàng hậu, như vậy về sau ngoại tôn của mình sẽ chính là thái tử, đến lúc đó toàn bộ giang sơn thì Lý gia sẽ có một nửa, vì lợi ích lớn như vậy, lão mới đáng giá bốc lên lớn mạo hiểm như vậy, dứt bỏ Mông Cổ, Nam Tống, mà lựa chọn thực lực yếu nhất hiện nay là Kim Xà doanh.
Tống Thanh Thư cuối cùng chậm rãi nói ra:
– Người trong thiên hạ cũng biết vãn bối đã có thê tử, chính là Chu Chỉ Nhược chưởng môn phái Nga Mi, về sau vị trí hoàng hậu có lẽ không phải nàng thì không ai có thể hơn. Vãn bối cũng không muốn nói ngoa lừa gạt Lý thúc thúc, bất quá vãn bối có thể hứa hẹn, về sau vị trí t quý phi sẽ là của lệnh thiên kim đấy.
– Quý phi nói đến cùng còn không phải là thiếp sao?
Lý Khả Tú hừ lạnh một tiếng…
– Hiền chất cần phải biết, phái Nga Mi từ trên xuống dưới tổng cộng có bao nhiêu người, bọn họ có thể giúp đỡ ngươi được cái gì? Lại làm sao có thể so sánh cùng dưới trướng của ta với mười vạn quân lục doanh chứ?