Phần 178
Trình Dao Già rốt cuộc trang điểm tốt rồi, sửa sang lại một chút xiêm y trước ngực bị nhăn, gắt giọng:
– Xiêm y đã nhăn thành như vậy, vậy lúc đi ra ngoài như thế nào gặp người đây…
Tống Thanh Thư ôn nhu nói:
– Phu nhân không cần lo lắng, thành Dương Châu khắp nơi đều là các điền trang bán tơ lụa, đợi lát nữa trên đường tại hạ mua cho kiện xiêm y bồi thường cho phu nhân được không?
Trình Dao Già lúc này mới đổi giận thành vui:
– Đây chính là ngươi nói a…
Nàng vô cùng hưởng thụ những điều mà người nam nhân này mang đến.
– Đó là đương nhiên.
Hai người trên đường phố tùy ý tại quán nhỏ ven đường dùng qua điểm tâm, sau đó Tống Thanh Thư mang theo Trình Dao Già đi dạo mấy tiệm bán tơ lụa, mua hơn mười bộ xiêm y tơ lụa đẹp đẽ, Tống Thanh Thư mới nói với Trình Dao Già:
– Phu nhân trước cứ ở chỗ này dạo chơi, tại hạ qua bên kia có chút việc, trong chốc lát quay trở lại tiếp phu nhân.
– Ừ, chính ngươi cẩn thận.
Trình Dao Già đã là nữ nhân thành thục, không phải là cái loại tiểu cô nương làm nũng, biết rõ hắn có việc chính sự muốn làm.
Tống Thanh Thư phân phó hai tên thủ hạ Kim Long bang giúp Trình Dao Già cầm lấy đồ vật, rồi hắn nhắm phương hướng Ngọc Thanh Quán đi đến. Nghe được dưới tay truyền đến tin tức chung quanh thấy được người phái Tung Sơn, bất quá Kim Long bang đến nơi này dù sao cũng không lâu, nên rất khó nắm được tin tức chính xác, vì vậy hắn tự mình đến nhìn xem, tra qua một chút phái Tung Sơn cuối cùng đã đến người nào.
Tống Thanh Thư cho dù là ban ngày trên đường cái, nếu hắn tận lực che giấu thân phận mà nói, thì người bình thường cũng rất khó chú ý tới hắn, bởi vậy tìm hiểu tin tức so với người Kim Long bang thì tiện lợi hơn nhiều.
Dựa theo tin tức thám tử Kim Long bang, Tống Thanh Thư rất nhanh liền tiếp cận đoàn người phái Tung Sơn trú trong một tòa nhà, hắn âm thầm điều tra, thì phát hiện người phái Tung Sơn đến so với dự tính còn nhiều hơn.
Ngoại trừ dòng chính đệ tử Tung Sơn, còn có rất nhiều cao thủ tà đạo, trong đó có người quen biết cũ của Tống Thanh Thư, như Hà Gian Song Sát, Bạch Bàn Sát Tinh, Thanh Hải Nhất Kiêu… còn có nhiều người mà hắn không biết, bất quá nhìn ra được đều là cao thủ.
“Rõ ràng đến nhiều cao thủ như vậy, Tả Lãnh Thiền đây là muốn làm gì?” Tống Thanh Thư kinh hãi, chợt nghe từ thư phòng bên kia truyền đến động tĩnh, liền lặng lẽ tới.
– Xác định tên Ngô Thiên Đức kia ẩn núp ở trong Ngọc Thanh Quán?
Một thanh âm nặng nề vang lên, Tống Thanh Thư nhận được đó là Tả Lãnh Thiền.
– Xác định, ước chừng nửa tháng trước có người nhìn thấy Ngô Thiên Đức tiến vào Ngọc Thanh quán.
Tên còn lại đáp, lần này Tống Thanh Thư thì nghe không biết là ai, bất quá cũng có thể đoán được là Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo, những sư đệ của Tả Lãnh Thiền.
– Chỉ có kỳ quặc chính là trong khoảng thời gian này rút cuộc không có thấy Ngô Thiên Đức hiện thân qua.
Lại một người nói ra.
Tống Thanh Thư thấy lạ, bọn chúng tìm Ngô Thiên Đức để làm gì, chẳng lẽ đã biết là Lệnh Hồ Xung giả trang hay sao? Nhưng nếu là vì một Lệnh Hồ Xung mà huy động nhân lực nhiều như vậy, thì có thể hay không là quá kỳ quái?
– Hắn có lẽ là ẩn nấp ở bên trong, để ngày đêm nghiên cứu Tịch Tà Kiếm Phổ, nên không lộ diện.
Tả Lãnh Thiền hừ lạnh.
“Tịch Tà Kiếm Phổ?” Tống Thanh Thư giật mình, nguyên lai bọn chúng hướng về phía Tịch Tà Kiếm Phổ mà đến đấy, có thể là đi tìm Lệnh Hồ Xung?
– Triệu Tứ Hải, các ngươi xác định Ngô Thiên Đức dùng chiêu thức chính là Tịch Tà Kiếm Phổ?
Tả Lãnh Thiền bỗng nhiên lại mở miệng nói.
– Lão ni cô Định nhàn của phái Hằng Sơn mắt thấy Trương sư đệ, Tư Mã sư đệ sắp giết tới nơi, nhưng đột nhiên xuất hiện một tên Ngô Thiên Đức, kiếm pháp của hắn quả thực quỷ mỵ, sư huynh đệ chúng ta mấy người cho dù là có kiến thức về kiếm pháp thiên hạ, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải nhận ra một chút, thế nhưng kiếm pháp của hắn, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, chắc hẳn chỉ có Tịch Tà Kiếm Pháp trong truyền thuyết mới có cái uy thế bực này.
Triệu Tứ Hải đáp.
– Đúng vậy, kiếm kia pháp thật là quỷ dị, chúng ta còn không thấy rõ ràng kiếm chiêu thì đã bị đánh rơi kiếm rồi.
– Chúng ta sau đó nhớ lại, cảm giác mỗi lần đều là tự chúng ta ngây ngốc chủ động hướng đến trên mũi kiếm của hắn mà nhào tới, kiếm pháp kia thật sự đúng là tà môn.
Trương Kính, Tư Mã Đức hai người ở một bên không ngớt phụ họa theo.
– Theo các ngươi miêu tả tình hình, thì tên Ngô Thiên Đức kia sử dụng xác thực có chút giống Tịch Tà Kiếm Pháp năm đó.
Tả Lãnh Thiền trầm giọng nói ra…
– Hơn nữa ta theo từ Trường Nhạc bang lấy được tin tức, xác minh Tịch Tà Kiếm Phổ hoàn toàn chính xác đang tại trong tay Ngô Thiên Đức.
– Vậy chúng ta còn chờ cái gì, trực tiếp xông vào bắt hắn tìm ra.
Lại có người mở miệng.
– Trong khoảng thời gian này ta có cảm giác có chút bất an, cứ cẩn thận vẫn là hơn…
Tả Lãnh Thiền đáp…
– Huống chi Ngọc Thanh Quán là một trong quán chủ của Võ Đang, có thể không cùng bọn họ sinh ra xung đột là tốt nhất.
– Đối với chúng ta ở chỗ này lưu thủ lâu như vậy rồi, cũng không có gặp Ngô Thiên Đức đi ra ngoài, nếu hắn một mực không đi ra, chúng ta cứ như vậy chờ ở chỗ này này sao?