Phần 181
Đinh Bất Tam thành danh giang hồ nhiều năm như vậy, lại là nổi danh cao thủ tà đạo, kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên phong phú vô cùng, hắn vừa biết được thủ pháp điểm huyệt đối phương cổ quái, lo lắng hắn lại có chiêu thức tinh diệu gì đó, bởi vậy vừa ra tay liền xuất hết nội lực công kích.
Đinh Bất Tam xem ra, người này tuổi còn trẻ, cho dù là có chiêu thức cổ quái, nhưng nội lực sau cùng thì cũng không thể nào sánh bằng được mình, bản thân dùng mấy mươi năm nội lực, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Nào ngờ đối phương liền một hơi, đẩy làn khói thuốc ẩn chứa chân khí bắn ngược thổi trở về, trong lúc này, hiển nhiên lực đẩy thì hơn mình rất xa!
May mắn Đinh Bất Tam kinh nghiệm phong phú, mỗi lần ra tay đều có lưu lại dư lực, liền uốn mình tung lên không trung, tránh thoát được mũi tên làn khói thuốc do tự mình phun ra, cổ tay lão run lên, trong tay cái tẩu thuốc theo một góc độ cực kỳ quỷ dị hướng phía đại huyệt trước ngực Tống Thanh Thư đánh tới.
Tống Thanh Thư không quản tới, chiêu này của đối phương tuy rằng tàn nhẫn xảo trá, tuy nhiên lại không làm khó được hắn, hắn bắn ra chỉ pháp, ý định giống như vừa rồi đánh bay cây chủy thu trong tay Đinh Đang…
Bất ngờ bên trong cái tẩu, trước mắt bỗng nhiên nở rộ những đốm lớn hoả tinh, Đinh Bất Tam dường như sớm đã có sở liệu, dựa theo những đốm hoả tinh ngăn trở ánh mắt đối phương, rất nhanh bắt được Trình Dao Già, một cái tung mình đem nàng bắt trở về bên người Đinh Đang.
Đinh Bất Tam khi lão ý thức được võ công đối phương cao hơn mình, lập tức làm ra quyết định, dùng thanh thế mạnh mẽ công kích Tống Thanh Thư chỉ là pháp chướng nhãn làm rối loạn tầm nhìn, bắt Trình Dao Già làm con tin mới là mục đích thật sự.
Tống Thanh Thư cũng thấy mình quá sơ suất, theo võ công càng ngày càng cao, ngược lại thì càng khinh thường anh hùng thiên hạ, hắn đang muốn tiến lên cứu Trình Dao Già, Đinh Bất Tam liền nghiêm nghị quát:
– Không được qua đây, bằng không thì ta sẽ cắt đứt cổ của nàng.
Một bên nói xong, một bên đưa tay đặt ở trên cổ Trình Dao Già.
– Cầm nã thủ của Đinh gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Thanh Thư tối thầm bội phục, trong khoảng thời gian điện quang hỏa thạch mà lão từ trong tay mình bắt lấy Trình Dao Già mang đi, cũng tuyệt không phải cao thủ thông thường có thể làm được đấy, chỉ vì cầm nã thủ của lão vô cùng tinh diệu nước chảy mây trôi, cho nên Tống Thanh Thư không kịp xuất thủ cứu giúp.
– Ha ha… Hắc Sát Chưởng của ta cũng có tiếng giang hồ, nếu nhấn vào trên thân vị nương tử này một cái, bất luận cho dù võ công của ngươi cao đến đâu, cũng cứu sẽ không được…
Đinh Bất Tam đắc ý nói nói.
Nhìn xem Đinh Bất Tam một tay bóp trên cổ Trình Dao Già, một tay đặt tại trên lưng nàng, Tống Thanh Thư nhướng mày, lập tức trầm mặc xuống.
– Xú tiểu tử, nhanh giải huyệt cho tôn nữ của ta, bằng không thì ta sẽ không khách sáo đâu.
Đinh Bất Tam trong lòng cực kỳ kiêng kỵ võ công của đối phương, biết rõ vừa rồi bất quá là dùng thủ đoạn mà thôi, chứ bản thân tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
– Được…
Vượt quá Đinh Bất Tam dự kiến, Tống Thanh Thư cũng không có cùng hắn cò kè mặc cả, ngược lại một lời đáp ứng ngay xuống, đối với lão cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Bất quá nhiều năm lăn lộn trong giang hồ làm cho Đinh Bất Tam cảm thấy có chút không ổn, nhưng có thể là nơi nào không ổn thì lão lại không biết rõ, đang muốn thêm chút ít điều kiện ước thúc với đối phương, đột nhiên lão mở to hai mắt nhìn, bởi vì Tống Thanh Thư đã hư không ngay tại chỗ đó đã không còn bóng dáng…
Đinh Bất Tam vô thức mở trừng hai mắt, còn tưởng là mình nhìn lầm, dù sao lão vẫn một mực chăm chú đề phòng đối phương, cũng không thấy thân thể hắn động một cái, người làm sao liền biến mất đây?
Bản năng cao thủ làm cho sống lưng lạnh toát bốc lên, đang muốn di chuyển ly khai tại nơi này, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, bởi vì lão đã bị phong bế huyệt đạo.
– Cầm nã thủ của tiền bối mặc dù không tệ, bất quá khinh công của vãn bối cũng không kém.
Tống Thanh Thư theo sau lưng Đinh Bất Tam đi ra, đem Trình Dao Già ôm vào trong ngực mình…
– Phu nhân, cứ nói với tại hạ cuối cùng nên xử trí như thế nào hai người này đây?
Trình Dao Già kinh hồn, vừa định đang muốn trả lời, thì lại nghe được Đinh Bất Tam kêu to lên:
– Lão tứ, chúng ta ở chỗ này bị người khi dễ, ngươi còn ở một bên nhìn xem cuộc vui sao!
Một tràng tiếng cười phóng khoáng truyền đến:
– Ai nói ta đang nhìn đùa giỡn, chẳng qua là muốn nhìn xem ngươi gần đây võ công có tiến triển được chút ít nào không…
Xuất hiện một lão nhân tướng mạo xấu xí nhưng thần tình lại có vài phần chất phác theo bên cạnh từ trên tửu lâu nhảy xuống.
Tống Thanh Thư cẩn thận quan sát, nghĩ thầm đây chính là đệ đệ Đinh Bất Tứ của Đinh Bất Tam rồi, lưỡng huynh đệ này một thì mặt mũi hiền lành nhưng lại âm hiểm sắc bén, một thì xấu xí hung ác nhưng tính tình lại là chất phác ngay thẳng, cũng quả thực là một đôi hiếm thấy.
Đinh Bất Tam trên mặt nóng lên, huynh đệ bọn họ từ thuở nhỏ chính là tranh cường háo thắng, vì ai võ công cao hơn mà tranh đấu đến vài chục năm qua, thời điểm này lão đang bị thất thủ để cho Đinh Bất Tứ nhìn thấy, thật sự là mất mặt, lão lại không muốn hướng đệ đệ nhận thua, liền lớn tiếng kêu lên:
– Hừ… tại ngươi ở bên cạnh ta, nên ta bị phân tâm, không cẩn thận nên bị người ám toán, thật sự là xúi quẩy.
Đinh Bất Tứ cười hắc hắc nói:
– Vậy ta đây lập tức đi ngay bây giờ, để cho ngươi chuyên tâm dốc lòng đánh nhau thì tốt rồi.
Lão quay đầu hướng Đinh Đang nói:
– Gia gia của ngươi luôn tự xưng là võ công vô địch thiên hạ, so với Tứ gia gia thì quá bình thường. Hiện nay ngươi đã mở to mắt, cần phải hãy nhìn cho kỹ, nhìn gia gia của ngươi đánh cho người ta phải cất kiếm nhận thua, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ… hặc hặc, hặc hặc!
Tiếng cười quái dị làm, làm cho người cảm thấy màng nhĩ trong ong ong tác hưởng, rất là khó chịu…
Tống Thanh Thư thấy được cũng không vội mà động thủ, liền nhìn xem huynh đệ bọn họ làm ra cái trò gì.
Đinh Bất Tam phẫn nộ:
– Lão tứ, ngươi cười cái quỷ gì?
Đinh Bất Tứ cười nói:
– Ta cười ngươi đấy…
Đinh Bất Tam cả giận nói:
– Cười ta chuyện gì? Ta có chuyện gì buồn cười?
Đinh Bất Tứ nói:
– Ta cười ngươi cả đời hiếu thắng, hôm nay gặp phải nguy nan, vẫn phải dựa vào huynh đệ…
Đinh Bất Tam nói:
– Tên tiểu bạch kiểm này là hậu bối, nếu không phải ta xem nặng thân phận, đã sớm một chưởng đánh chết hắn rồi, thì ta làm gì có chuyện nguy nan?
– Gia gia…
Thấy hai người cãi nhau không tưởng tượng nổi, Đinh Đang bạch nhãn thẳng lật, thiếu chút nữa điên lên.
Đinh Bất Tam lúc này mới nhớ tới tình cảnh của mình, sắc mặt có chút khó coi, đành phải hừ một tiếng:
– Tốt rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ngay cả ta đều đánh không lại tiểu tử này, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn đau, mau trở về tìm gặp Điển tiểu tử kia gọi đến.
Đinh Bất Tứ đang cười mỉm đấy, nghe được lão Tam nói lời này, lập tức đột nhiên giận dữ:
– Cái gì gọi là ngươi đánh không lại, thì ta cũng liền đánh không lại? Ta để cho ngươi xem một chút, cuối cùng người nào võ công cao hơn!
Nói xong hét lên hướng Tống Thanh Thư phóng tới…
Không đến nửa thời gian uống cạn chén trà, tiếng kêu to im bặt dừng lại, nhìn xem Đinh Bất Tứ cũng bị điểm trúng huyệt đạo, Đinh Bất Tam lập tức trong bụng nở hoa:
– Chậc… chậc, ta vừa rồi tốt xấu gì cũng đã nói qua rồi, ha ha, hiện tại hai ta người nào võ công cao hơn không cần nói cũng biết đi.
Cho dù hôm nay thế cục không ổn, nhưng huynh đệ Đinh Bất Tam cùng đấu võ mồm đấu đã quen, nhịn không được ở bên cạnh nhìn có chút hả hê…
– Thối lắm, thối lắm!
Đinh Bất Tứ mặt mo này đỏ lên, hung dữ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư…
– Xú tiểu tử, mới vừa rồi là ta nhất thời chủ quan, có bản lĩnh giải huyệt đạo của ta một lần nữa rồi đánh lại, ta còn có rất nhiều võ công cao minh còn chưa có sử ra đây.
– Tứ gia gia…
Đinh Đang thiếu chút nữa có ngất đi, nghĩ thầm có như vậy hai kẻ dở hơi này làm gia gia, cũng không biết trên mình đã tạo cái gì nghiệt.
Tống Thanh Thư không có phản ứng đến lão Tứ, ngược lại nhìn xem Đinh Bất Tam, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:
– Vừa rồi trong miệng tiền bối nhắc đến Điển tiểu tử, có phải cũng là họ Đinh?