Phần 183
– Đinh Điển – Đinh đại nhân chắc hẳn các người đều biết nhau rồi, Đinh đại nhân hiện nay là trong triều đình lam Đái Ngự Khí, cao thủ đứng đầu hộ vệ bên cạnh hoàng thượng.
– Đái Ngự Khí?
Tống Thanh Thư kinh hãi, Đái Ngự Khí là lực lượng hộ vệ cao cấp nhất bên người Nam Tống hoàng đế, bên cạnh hoàng đế thường có tối đa chỉ có sáu danh ngạch Đái Ngự Khí, thời điểm ít thì chỉ có hai, bởi vậy từng n Đái Ngự Khí không chỉ là cao thủ trong cao thủ, đồng thời còn là nhân vật mà hoàng đế cực kỳ tín nhiệm.
“Không biết Đinh đại ca có gia thế như thế nào, mới có thể được chọn làm Đái Ngự Khí…” Tống Thanh Thư âm thầm hiếu kỳ, võ công của Đinh Điển làm Đái Ngự Khí tất nhiên là dư sức, bất quá nếu không có bối cảnh tuyệt đối tin cậy, hoàng đế cũng không có khả năng bổ nhiệm hắn đấy.
Lục Quan Anh tiếp tục giới thiệu:
– Vị này Tô Sư Sáng – Tô đại nhân, là quân sư dưới trướng Hàn đại nhân, vốn được Hàn đại nhân lưu lại tọa trấn phía sau Lâm An, nhưng khi nghe được Hàn đại nhân đã xảy ra chuyện, nên mới tổ chức cứu viện lực…
“Nguyên lai là Tô Sư Sáng quân sư đa mưu túc trí của Hàn Thác Trụ!” Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ, nhân vật cực kỳ trọng yếu của Hàn Thác Trụ.
– Vị này chính là Tân Khí Tật – Tân đại nhân, chịu trách nhiệm Xu Mật Viện.
Lục Quan Anh chỉ vào lão nông với vẻ đau buồn kia giới thiệu nói.
– Tân Khí Tật?
Tống Thanh Thư kích động, đi tới nắm tay của lão nói ra…
– Tân đại nhân, tại hạ hâm mộ đại nhân đã từ lâu!
– A?
Tân Khí Tật vẻ mặt không hiểu lắm, mấy người khác cũng không hiểu thấu, phải biết rằng trong mấy người có mặt tại đây, thì Tân Khí Tật có thể là có địa vị thấp nhất, trước đó giới thiệu mấy người kia, Tống Thanh Thư chỉ là rất khách sáo đáp lại, thái độ còn có chút ít cao lạnh, còn khi giới thiệu đến Tân Khí Tật, Tống Thanh Thư rõ ràng thoáng cái trở nên nhiệt tình như vậy.
Cũng khó trách bọn họ không nghĩ ra, bởi vì Tân Khí Tật là do kiếp trước thì Tống Thanh Thư rất là sùng bái, tạo nghệ cùng sánh vai cùng Tô Đông Pha, có thể dẫn đầu hơn mười người xông vào trong quân doanh Kim nhân mấy vạn người, đem phản đồ bắt quay về Nam Tống.
‘Say khướt khêu đèn ngắm kiếm…
Mộng về còi rúc liên thanh…
Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ…
Khúc quân ca bi tráng cử hành…
Sa trường thu điểm binh…
Ngựa tựa Đích Lư lao vút…
Cung như sấm sét đùng đoành…
Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn…
Để ngàn thu chói lọi thanh danh…
Tiếc thay! Tóc trắng nhanh!’
Nguyên văn.
‘Túy lý thiêu đăng khán kiếm…
Mộng hồi xuy giác liên doanh…
Bát bách lý phân huy hạ chích…
Ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh…
Sa tràng thu điểm binh.
Mã tác đích lô phi khoái…
Cung như phích lịch huyền kinh.
Liễu khước quân vương thiên hạ sự…
Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh.
Khả liên bạch phát sinh.’
Bài thơ Phá trận tử của Tân Khí Tật…
Tống Thanh Thư quan sát lão, đối phương hôm nay mặc dù tuổi già, nhưng tinh thần quắc thước, càng thêm một thân tu vi kinh người…
Đang lúc mọi người nhìn với ánh mắt cổ quái, Tống Thanh Thư cũng bình tĩnh trở lại, tiếp tục cùng đoàn người Nam Tống trao đổi.
Thông qua nói chuyện với nhau thì mới biết được, bọn họ không phải là chính thức từ triều đình Nam Tống phái tới cứu binh, mà là do Tô Sư Sáng triệu tập dưới trướng cao thủ của Hàn thị, bởi vì không muốn để cho triều đình biết, dù sao việc Hàn Thác Trụ bị bắt không phải là chuyện tốt đẹp gì, nếu bị lan truyền ra ngoài, rất dễ sẽ bị đả kích đến uy tín của lão, đồng thời cũng bị kẻ thù chính trị công kích, vì vậy lần này tới cũng không có nhiều người, nhưng mỗi người đều là cao thủ đứng đầu đáng tin cậy.
“Khó trách Lục Quan Anh một mực cầu khẩn mượn nhờ sức lực của ta, nguyên lai là thực lực của bọn họ cũng không đủ.” Tống Thanh Thư lại lặng lẽ liếc nhìn Đinh Đang, nghĩ thầm Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ thì còn miễn cưỡng được xưng tụng cao thủ, nhưng cô nương này thì tính cái gì cao thủ đứng đầu chứ.
Thời điểm Tống Thanh Thư nhìn xem nàng, ánh mắt Đinh Đang cũng đang tại trên thân hắn và Trình Dao Già lưu chuyển, theo đối thoại vừa rồi thì nàng biết được Trình Dao Già là thê tử của Lục Quan Anh, nhưng trước kia rõ ràng nàng đã thấy vị thê tử này cùng Tống Thanh Thư có thần thái thân mật, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng nàng mơ hồ nổi lên một tia nghiền ngẫm vui vẻ.
– Nghe Quan Anh miêu tả, Nhữ Dương Vương phủ có cao thủ rất nhiều, chúng ta mấy người như thế này chỉ sợ thế đơn lực bạc…
Tô Sư Sáng mới là chủ sự của đoàn người này đấy, lão vừa nói vừa nhìn Tống Thanh Thư liếc…
– Không biết Kim Xà vương còn có gì cao kiến gì không?
– Cao kiến thì tại hạ không dám nhận…
Tống Thanh Thư biết rõ đối phương là muốn mình xuất lực, bất quá hắn cũng không muốn Kim Xà doanh cùng Mông Cổ xung đột chính diện…
– Bất quá trước đó không lâu tại hạ đã có nghĩ tới một biện pháp.
Hắn vốn là đã có ý định cứu Hàn Thác Trụ, trong nhóm người này giờ đã có Đinh Điển, lại có thêm Tân Khí Tật, cho nên đương nhiên là hắn phải giúp đấy.
– À, biện pháp gì?
– Khu lang thôn hổ (đuổi sói bắt hổ…)
Tống Thanh Thư cao thâm mạt trắc cười cười nói.
– Ai là sói?
Tô Sư Sáng hai mắt tỏa sáng.
– Phái Tung Sơn!
Tống Thanh Thư đem lúc trước tin tức thu được đại khái nói qua một lần, đồng thời cũng đem nghi hoặc trong lòng nói ra, hắn không rõ ràng lắm người phái Tung Sơn vì cái gì mà trùng hợp như vậy cùng xuất hiện ở nơi đây.
– Ta có lẽ biết rõ nguyên nhân.
Tô Sư Sáng sắc mặt có chút không dễ coi…
– Vấn đề này chỉ sợ là do Cổ Tự Đạo dùng kế mượn đao giết người, dựa vào thông tin của của chúng ta, Trường Nhạc bang rất có thể cùng Cổ Tự Đạo có quan hệ, tin tức Tịch Tà Kiếm Phổ hẳn là từ nơi này truyền đi đấy, khó trách Hàn đại nhân trong lúc bị bắt, Cổ Tự Đạo bên kia một mực im lặng, nguyên lai là có ý định để cho Hàn đại nhân vĩnh viễn không còn quay về được triều đình nữa…
Thông qua đủ loại dấu vết liền đem tất cả sự kiện đoán ra được tám, chín phần, quả nhiên không hổ là người đa mưu túc trí duy nhất dưới trướng của Hàn Thác Trụ.
– Thì ra là thế.
Nghe lão giải thích như vậy, Tống Thanh Thư thông suốt…
– Đúng rồi, dựa theo tin tại hạ nắm được, phái Tung Sơn có ý định đến để kiểm chứng… Ngô Thiên Đức có hay không tại ở bên trong Ngọc Thanh Quán, nếu bọn chúng không cẩn thận, hiện nay sau lưng Ngọc Thanh Quán là do người Mông Cổ tiếp thủ, chỉ sợ bọn chúng sẽ làm hỏng kế hoạch, vì vậy là không thể chần chờ, chúng ta đêm nay liền động thủ.
Mọi người biến sắc, không nghĩ tới hành động lại gấp gáp như vậy, bất quá phải biết rõ lựa chọn như vậy là có lợi nhất, Tô Sư Sáng gật đầu, đứng dậy nghiêm mặt nói ra:
– Cứ theo lời công tử nói, lần này nếu là có thể thành công cứu được Hàn đại nhân, sau này chúng ta tất nhiên sẽ tương báo.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lần này tại hạ sở dĩ muốn giúp đỡ, đó cũng bởi vì Lục thiếu trang chủ là bằng hữu của tại hạ…
Tô Sư Sáng liếc nhìn Lục Quan Anh, hiểu ý cười nói:
– Lục gia lần này phát ra tác dụng, Hàn đại nhân cũng sẽ không quên đấy.
Một bên Lục Quan Anh nghe qua liền kích động rồi, Tống Thanh Thư này thật là hiểu đạo lý a, vốn nhìn thấy thê tử như hoa như ngọc của mình cùng đối phương thân mật, trong lòng của hắn vẫn có khúc mắc, nhưng hôm nay tất cả bất mãn đều không cánh mà bay, còn dư lại tất cả đều là trong lòng cảm kích.
Vào lúc ban đêm, phái Tung Sơn đã đến chỗ trạch viện.
– Cái gì, ngươi xác định vừa mới nhìn thấy Ngô Thiên Đức tiến vào Ngọc Thanh quán?
Tả Lãnh Thiền đứng vội lên hỏi.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-5.html
– Bẩm nhìn thấy rõ ràng, chính là hắn! Mặt đầy râu ria, đệ tử không nhận sai.
Một gã đệ tử phái Tung Sơn khẳng định nói.
– Ngô Thiên Đức không thấy đi ra, như thế nào lại từ bên ngoài đi vào?
Thác Tháp Thủ Đinh Miễn nghi ngờ nói, hắn thân là sư đệ của Tả Lãnh Thiền, từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận.
Xác định hành tung của Ngô Thiên Đức, Tả Lãnh Thiền vẻ mặt hưng phấn, khi nghe được sư đệ nghi hoặc, thì cho là không đúng nói:
– Ngô Thiên Đức luyện tập được Tịch Tà Kiếm Phổ, công phu khinh thân khẳng định sẽ cực kỳ cao minh, chúng ta phái các đệ tử canh chừng ở bên ngoài, chưa hẳn phát giác được hắn lúc đi ra ngoài, dù sao bây giờ đã xác định hắn ngay tại xem bên trong, truyền mệnh lệnh của ta, canh hai, chuẩn bị tập kích!
Đinh Miễn vẻ mặt lo lắng nói:
– Hay là chúng ta đợi Ngô Thiên Đức, nếu có đi ra lần nữa thì vây quét hắn, còn bên trong thì sau lưng Ngọc Thanh quán dù sao còn có phái Võ Đang.
– Căn cứ vào đệ tử bẩm báo, Ngô Thiên Đức như quỷ mỵ, nếu hắn ở bên ngoài mà nói, chúng ta nào có dễ dàng bố trí mai phục như vậy, lúc này thừa dịp hắn tại trong Ngọc Thanh quán nghỉ ngơi mà không hề phòng bị, là thời cơ tốt nhất…
Gặp sư đệ còn muốn nói tiếp, Tả Lãnh Thiền khoát tay nói…
– Nghe nói Lý Khả Tú xưa nay cùng với người trong Ngọc Thanh quán giao hảo, nếu là kéo dài quá lâu, bị Lý Khả Tú kịp phản ứng thì khi đó mới phiền toái, vì vậy chúng ta nhất định phải quyết chiến, bắt cho được Ngô Thiên Đức, rồi sẽ suốt đêm ly khai khỏi Dương Châu!
Đinh Miễn cũng biết ở lại tại Dương Châu càng lâu càng nguy hiểm, đành phải đồng ý với kế hoạch của Tả Lãnh Thiền, liền đi ra ngoài an bài hành động.