Phần 192
Vương Bảo Bảo đương nhiên có lý do hoài nghi, nếu như hai người đã là tình lữ rồi, Tống Thanh Thư lại sao lại không biết hành tung của muội muội mình trong thời gian này?
Tống Thanh Thư thần sắc vẫn ung dung như thường, nhàn nhạt đáp:
– Lần trước tại Kim quốc từ biệt, Mẫn Mẫn nói cho tại hạ biết là nàng tra được manh mối của giải dược Tam Thi Não Thần đan, nên muốn đi kiểm chứng một phen, bất quá cụ thể hướng đi thì không có cùng tại hạ nói.
Nghe lời hắn quả nhiên không sai, Vương Bảo Bảo lúc này mới thoải mái, cười nói:
– Mẫn Mẫn trước giờ mưu tính sâu xa, nếu như nàng không nói cho ngươi biết thì có đạo lý của nàng, ta cũng không tiện lộ ra.
– Như vậy a…
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ thất vọng, trong lòng rất ngạc nhiên Triệu Mẫn cuối cùng đang làm cái gì đây?
Hai người hàn huyên một chút, Vương Bảo Bảo rốt cuộc nhịn không được hỏi:
– Ngươi lần này tới là giúp đỡ Nam Tống sao?
Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất, giờ nghe được quan hệ Tống Thanh Thư và muội muội, nên cách xưng hô cũng là đã tùy ý vài phần, không giống như lúc trước gọi là Tống công tử Kim Xà vương xa lạ kia.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Dựa vào mối quan hệ của tại hạ cùng Mẫn Mẫn, dù thế nào cũng sẽ không giúp đỡ ngoại nhân để đào cái hố cho đại cựu của mình nhảy vào a.
Vương Bảo Bảo vui vẻ:
– Ừ… nói thế rất đúng…
– Bất quá tiểu vương gia tính toán như thế nào, cho dù là muốn đem người Nam Tống một mẻ hốt gọn, chỉ cần đại cựu nói một câu, tại hạ liền lập tức ra tay đem bọn họ giải quyết xong.
Tống Thanh Thư ưỡn ngực nói tung trời…
Vương Bảo Bảo bị hắn cứ mở miệng một tiếng đại cựu hô ra, làm đầu óc choáng váng, vốn Vương Bảo Bảo cũng không dễ dàng nhận thức quan hệ hai người như vậy khi chỉ mới nghe hắn nói qua, nhưng có thể không chịu nổi đối phương nhiệt tình như vậy, hơn nữa rõ ràng nguyện ý giúp mình đối với Nam Tống ra tay, lập tức càng nhìn Tống Thanh Thư thuận mắt.
– Ặc… chuyện này không được…
Vương Bảo Bảo vội kéo hắn lại…
– Lúc này Đại Hãn đang tập trung lực lượng đối phó các nước phía tây, nên cùng Nam Tống hòa đàm, nếu ta lúc này giết sứ đoàn Nam Tống, Đại Hãn sẽ trách tội xuống, vậy thì nguy rồi.
– À… nếu là như vậy, thì đúng là giết người Nam Tống cũng không tốt lắm…
Tống Thanh Thư do dự nói, nhưng trong nội tâm lại trong bụng nở hoa, kỳ thật thái độ của Vương Bảo Bảo hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, thông qua Minh Tôn và Triệu Mẫn cùng với hệ thống tình báo hai nước Kim, Thanh, hắn đã xác định được kế hoạch chiến lược kế tiếp của Mông Cổ, chỉ có Nam Tống bên kia thì không có biết tin tức như vậy, bởi vậy mới bị Vương Bảo Bảo kiêu ngạo hù dọa…
– Ta cũng đang đau đầu…
Vương Bảo Bảo cười khổ, chẳng qua lúc này hắn chính là đâm lao phải theo lao, rõ ràng không thể giết đoàn người Hàn Thác Trụ, rồi lại muốn giả vờ ra một bộ hung ác, để tránh sự do dự của mình bị đối phương khám phá.
Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát, nói ra:
– Tại hạ có một chủ ý, chỉ là không biết là có phù hợp với tâm ý của tiểu vương gia hay không mà thôi?
– A, nhanh nói nghe qua một chút.
Vương Bảo Bảo đang lo lắng không dứt, nghe vậy lập tức liền hào hứng.
– Nếu đã là khó xử như vậy, không bằng trực tiếp đem Hàn Thác Trụ thả ra, có tại hạ làm người trung gian, đám người Nam Tống kia không dám trả thù đâu…
Tống Thanh Thư đáp.
Thấy Vương Bảo Bảo chau mày, trong lòng cực kỳ bất mãn, Tống Thanh Thư điềm tĩnh giải thích:
– Tiểu vương gia mục đích lần này tới Dương Châu là vì cái gì?
– Đương nhiên là lôi kéo Lý Khả Tú rồi.
Vương Bảo Bảo thốt ra.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Chúng ta đều là người một nhà, cũng chẳng cần gì phải khách sáo, Mông Cổ cùng Dương Châu cách xa còn phải qua Kim, Thanh mới đến, bởi vì cái gọi là ngoài tầm tay với, nếu muốn Lý Khả Tú đầu nhập vào Mông Cổ đó là sự thật sao?
Vương Bảo Bảo lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau gật đầu nói:
– Không sai, chúng ta cũng hiểu nếu làm cho Lý Khả Tú đầu nhập vào chúng ta thì không dễ dàng, vì vậy điểm mấu chốt thật ra là không muốn để cho Lý Khả Tú đảo hướng sang các nước Kim, Thanh, Tống, theo tình thế trước mắt đến xem, Lý Khả Tú cùng Nam Tống là đi lại gần nhất, vì vậy ta mới chậm chạp không tha đám người Hàn Thác Trụ, chính là vì lo lắng bọn họ âm thầm lén lút đạt thành hiệp nghị với Lý Khả Tú.
– À… vấn đề Mông Cổ lo lắng nhất kỳ thật tại hạ đã thay các người giải quyết xong rồi.
Tống Thanh Thư cao thâm mạt trắc cười cười.
Vương Bảo Bảo trong lòng khẽ động:
– Ngươi ám chỉ…
Tống Thanh Thư chậm rãi nói ra:
– Giang Hoài chi địa đã đã thành thuộc địa Thanh quốc, triều đình Thanh quốc hôm nay đang bề bộn chuyện bình định ba phiên chi loạn, đối với chuyện khống chế Lý Khả Tú thì có thể nói chỉ là trên danh nghĩa, vì vậy đối với Thanh quốc thì đã là có thể xem nhẹ, còn Kim quốc vừa trải qua nội loạn, cục diện chính trị bất ổn, Đường Quát Biện bay lên quá nhanh, vấn đề hàng đầu của Đường Quát Biện là giải quyết thế lực trong nước phản đối, bởi vậy cũng không có chú ý đến, trước đó không lâu, nhóm người Kim quốc liền vội vàng rời đi, đã chứng minh từ hậu phương của họ đang bất ổn.
Vương Bảo Bảo nghe được âm thầm gật đầu, trước đó không lâu từ tin tức nhận được, người Kim quốc hoàn toàn chính xác đã rút ra khỏi Dương Châu, cùng theo như lời Tống Thanh Thư vừa vặn xác minh đúng là vậy.
Tống Thanh Thư hắng giọng, tiếp tục nói:
– Về phần của Tống quốc bên này thì có chút phiền phức, lãnh thổ của Nam Tống cùng địa bàn Lý Khả Tú giáp giới, đối với Lý Khả Tú thì Nam Tống là quái vật khổng lồ, vì vậy Lý Khả Tú không thể không cân nhắc đến việc Tống quốc uy hiếp, hơn nữa đồng dạng đều là người Hán, vì vậy về lý thì Nam Tống là lựa chọn tốt nhất của lão.
Vương Bảo Bảo lập tức hừ lạnh:
– Vì vậy ta mới không muốn buông tha Hàn Thác Trụ, bằng không thì bọn họ song phương đã sớm đạt thành hiệp nghị rồi. Ta vốn muốn nhân cơ hội bức lấy Lý Khả Tú đảo hướng Mông Cổ, thế nhưng lão hồ ly Lý Khả Tú kia, cứ nói chuyện nước đôi, không có trả lời chắc chắn…
Hắn đang tức giận bất bình nói qua, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư:
– Ngươi mới vừa nói giúp ta giải quyết xong cái vấn đề khó khăn này, chẳng lẽ…
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Đúng… tại hạ đã thuyết phục được Lý Khả Tú cùng Kim Xà doanh liên hợp, vì vậy tiểu vương gia cũng không cần lo lắng đến chuyện lão quy thuận Nam Tống rồi.
Vương Bảo Bảo sắc mặt lập tức cực kỳ đặc sắc, thật lâu sau đó mới nói:
– Ngươi đúng là hỗn đản, chúng ta cùng đám người này vất vả khổ cực tranh giành, không nghĩ tới cuối cùng lại là tiện nghi cho ngươi.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói:
– Dù sao nước phù sa cũng không chảy ra ruộng người ngoài…
Nghĩ đến hắn cùng với Triệu Mẫn quan hệ, Vương Bảo Bảo sắc mặt lúc này mới dễ nhìn chút ít:
– Không sai, Giang Hoài chi địa rơi xuống trong tay ngươi thì dù sao cũng dễ chịu rơi hơn là rơi xuống trong tay mấy nước kia. Về sau ta lại đem ngươi dẫn tiến cho đại hãn, lấy tài cán cùng với thế lực dưới trướng của người, kiếm lấy một địa vị tên tuổi Thân Vương thì cũng dư sức, đến lúc đó ngươi lại lấy Mẫn Mẫn, thật đúng là ông trời tác hợp, ha ha…
Tương lai Nhữ Dương Vương Phủ có được một thực lực cường đại như vậy, vừa nghĩ tới, Vương Bảo Bảo nhịn không được cười lên ha hả.
Tống Thanh Thư lúc này chỉ là lập lờ nước đôi nói:
– Hôm nay Kim, Thanh cường thịnh, tại ha sợ là không có thời gian đợi đến ngày đó…
Vương Bảo Bảo nhẹ gật đầu:
– Đúng là thực lực hai nước này thật khó giải quyết, vốn Thanh quốc đã xảy ra tam phiên chi loạn, Kim quốc lại có loạn trong triều đình, đúng là thời cơ tốt để xuôi nam, chỉ tiếc là chiến lược trọng tâm của đại hãn là di chuyển về phía tây, nên không thể ra tay, còn dựa lấy chỉ dùng lực lượng Nhữ Dương Vương Phủ một phương, muốn xuôi nam thật sự có chút miễn cưỡng… Bất quá Tống huynh đệ hôm nay đã tóm thâu Giang Hoài chi địa, thực lực tăng lên nhiều, ta sẽ báo cho đại hãn biết, để cho Mông Cổ âm thầm phối hợp cùng ngươi hành động, để ngươi thừa cơ hội này phát triển mạnh thêm lực lượng cho mình, kiềm chế Kim, Thanh hai nước, về sau Mông Cổ chúng ta xuôi nam, ngươi chính là chi thần công đầu…
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, tuy rằng trong lòng của hắn, Mông Cổ mới là địch nhân cuối cùng, nhưng mà trong giai đoạn này hảo hảo lợi dụng một chút Mông Cổ để phát triển cho mình, cũng vẫn có thể xem là một việc tốt. Dù sao song phương là âm thầm hợp tác, cũng sẽ không ảnh hưởng thanh danh ngày sau của mình.
– Hiện tại vừa vặn có một sự tình tại hạ đang cần tiểu vương gia trợ giúp.
Tống Thanh Thư mở miệng nói ra.
– À… có cái gì ta có thể giúp, cứ mở miệng.
Vương Bảo Bảo cười nói, lần này hành trình Dương Châu mắt thấy sơn cùng thủy tận nghi không còn đường, nói không chừng còn bị uy hiếp đến tính mạng, bỗng nhiên Tống Thanh Thư xuất hiện mang đến chuyển cơ, tuy rằng không thể lôi kéo được Lý Khả Tú, nhưng lại gặt hái được Tống Thanh Thư một minh hữu cường đại, lần này hành trình xuôi nam thu hoạch quả thực là một chuyện vô cùng tốt.
Tống Thanh Thư đáp:
– Đã nói qua Lý Khả Tú cố kỵ chọc giận đến Nam Tống, hôm nay tại hạ đã có được Giang Hoài chi địa, nên muốn trước mặt đối với vấn đề này giải quyết.
– Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?
Nếu là người khác, Vương Bảo Bảo tuyệt sẽ không hảo tâm như vậy, còn ước gì đối phương cùng Nam Tống khai chiến, để làm hao tổn thực lực lẫn nhau, bất quá bây giờ muội muội Triệu Mẫn đã có cái tầng quan hệ này với Tống Thanh Thư, cho nên Vương Bảo Bảo đã xem Tống Thanh Thư trở thành người nhà, muốn cho sau này Tống Thanh Thư quy thuận Mông Cổ, bởi vì thực lực của hắn cũng chính là thực lực Nhữ Dương Vương Phủ.
– Giải quyết chuyện này phải rơi vào trên thân Hàn Thác Trụ.
Tống Thanh Thư trong mắt hết sạch lập loè, hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua.
Hai người tiếp tục mật đàm trong chốc lát, sau đó Vương Bảo Bảo đi ra ngoài, nhìn Hàn Thác Trụ nói ra:
– Hàn đại nhân, Kim Xà vương muốn cùng riêng một mình đại nhân trò chuyện…
– Cùng ta trò chuyện?
Hàn Thác Trụ mặt lộ vẻ dị sắc, lão cùng với Tống Thanh Thư vốn không có giao tình, nghe được đối phương muốn cùng mình trò chuyện, lập tức kinh ngạc vô cùng, còn kinh ngạc hơn nữ là nhìn thấy Vương Bảo Bảo đi ra đưa tin, hơn nữa cho phép hai người một mình gặp mặt.
Mang trong tâm bất định đi vào, Tống Thanh Thư đứng lên nghênh đón lão:
– Hàn phu nhân mời ngồi.
Vừa nói vừa cởi bỏ sợi dây trói trên đôi tay của Hàn Thác Trụ.
Đã trải qua nhiều ngày làm tù nhân, rốt cuộc giờ Hàn Thác Trụ mới có một loại cảm giác lại thấy ánh mặt trời, Hàn Thác Trụ đối với Tống Thanh Thư lập tức phát sinh hảo cảm:
– Kim Xà vương tìm ta có chuyện gì đây?
Như là trước kia, lấy địa vị của lão, thì thường không để mắt đến những người trong giang hồ này đấy, cho dù là Tống Thanh Thư dưới trướng có lực lượng Kim Xà doanh, trong lòng của lão cũng chỉ xem là một thế lực giặc cỏ cường đại mà thôi.
Chẳng qua lúc này loáng thoáng ý thức được sinh cơ của mình đang nằm tại trên thân Tống Thanh Thư…
Phát giác được bên ngoài phái Tung Sơn còn có đoàn người Tô Sư Sáng đang rướn cổ lên hướng bên này nhìn xem, Tống Thanh Thư tiện tay phất một cái, cửa phòng liền đã đóng lại, ngăn cách các loại ánh mắt bên ngoài.
– Hàn đại nhân chắc muốn sống để quay trở lại Nam Tống chứ?
Tống Thanh Thư cười nói lập tức làm cho Hàn Thác Trụ sắc mặt đại biến.
Bất quá Hàn Thác Trụ dù sao cũng là nhân vật đã trải qua gió lớn sóng to đây, rất nhanh liền trấn định lại, hừ lạnh nói:
– Ta không tin là Vương Bảo Bảo dám giết ta.
Lão mặc dù không có nhận được đầy đủ tin tức, nhưng mấy mươi năm kinh nghiệm cùng lịch duyệt làm cho lão mơ hồ đoán ra được, Vương Bảo Bảo đối với lão cũng không có sát tâm, vì vậy vừa rồi lúc bên ngoài đối mặt Vương Bảo Bảo uy hiếp, lão vẫn có thể một mực Lã Vọng buông cần.
– Vương Bảo Bảo có dám giết Hàn đại nhân hay không thì đó là chuyện khác…
Tống Thanh Thư cười cười…
– Nhưng có thể bên triều đình Nam Tống thì lại có hai người dám giết Hàn đại nhân đấy a…