Phần 194
Sức hấp dẫn của Tứ Xuyên thật sự là quá lớn, Hàn Thác Trụ tin rằng chỉ cần có thể lấy lại được Tứ Xuyên, phần trả giá này triều đình tuyệt đối sẽ không tính toán…
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ dị sắc, các điều kiện đều nằm trong dự liệu, chỉ có cái địa vị Tề vương thật sự là nằm ngoài ý định. Hôm nay hắn tuy rằng được xưng tụng là Kim Xà vương, nhưng trên thực tế trong thiên hạ, ai cũng biết đây chỉ là cái danh xưng chẳng khác gì là thủ lĩnh giặc cỏ mà thôi…
Nhưng nếu có cái danh tiếng Tề vương này thì liền sẽ khác, phải biết rằng với chế độ Vương tước của triều đình, một chữ vương so với tự xưng vương bên ngoài thì đắt giá hơn nhiều, mà Tống Triều bởi vì nguyên nhân lịch sử, Tống – Triệu – Lương – Thọ tứ vương này tuyệt sẽ không phong cho bất luận kẻ nào, vì vậy Tề vương tuyệt đối là vương tước tôn quý nhất rồi.
Ở cái thế giới này, danh chính ngôn thuận so cái gì khác đều là rất trọng yếu, đã có danh tiếng Tề vương y này, Tống Thanh Thư sẽ có danh phận đại nghĩa, chứ không còn là cái gì đầu lĩnh thổ phỉ, đương nhiên sẽ thu hút hấp dẫn nhân tài người Hán đầu phục tiện lợi hơn gấp bao nhiêu lần.
– Tốt, một lời đã định…
Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra.
Sau đó hắn gọi Vương Bảo Bảo cùng tiến vào, ba người cò kè mặc cả, rốt cuộc đã đạt thành hiệp nghị cuối cùng.
Mông Cổ sẽ phóng thích đoàn người Hàn Thác Trụ, đồng thời trả lại Tứ Xuyên…
Tống quốc sẽ triệt để vứt bỏ đầu phục Kim quốc, chuyển hướng sang Mông Cổ xưng huynh tiến cống, đồng thời cung cấp Kim Xà doanh một năm quân lương…
Mông Cổ cùng Tống triều thừa nhận Kim Xà doanh đối với Giang Hoài chi địa quyền lợi hợp pháp, phong Tống Thanh Thư là Tề vương, đồng thời ba phương thế lực ký kết hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau.
Cụ thể chi tiết còn cần phải có sứ giả chính thức ký kết quốc thư, bất quá đã có cái hiệp nghị này tại, phần còn lại chỉ là thủ tục mà thôi.
Ký kết hiệp nghị xong, ba phương thế lực tất cả đều vui vẻ.
Bất quá ba phương thế lực đều thỏa mãn, nhưng vẫn tồn tại có chuyện không hài lòng, Vương Bảo Bảo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười lấy rồi hướng phía ngoài phòng nhìn:
– Còn những người phái Tung Sơn kia, chi bằng chúng ta liên thủ tiêu diệt, các vị có ý như thế nào?
Lúc trước cùng phái Tung Sơn một trận ác chiến, Nhữ Dương Vương Phủ có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cao thủ dưới trướng Vương Bảo Bảo gần như tử thương hơn phân nửa, trước đó là tình thế bắt buộc, không thể không cùng phái Tung Sơn liên kết để đối phó với người Nam Tống, nhưng bây giờ đã nhận thức Tống Thanh Thư cùng Hàn Thác Trụ là minh hữu, đương nhiên là Vương Bảo Bảo muốn tính sổ chuyện vừa qua.
– Đồng ý…
Hàn Thác Trụ lạnh giọng đáp, phái Tung Sơn dù sao cũng là cây đao của Cổ Tự Đạo phái tới, tuy rằng không biết song phương cuối cùng là có quan hệ như thế nào, nhưng mà tận dụng thời cơ chặt đứt một nanh vuốt của Cổ Tự Đạo, thì như thế nào lão lại buông tha cho.
– Tại hạ cũng không thành vấn đề.
Tống Thanh Thư mỉm cười, nhưng trong lòng thì thở dài, trước đó người của phái Tung Sơn đã sớm bỏ chạy hết rồi.
Nguyên lai Tả Lãnh Thiền cũng là chi sĩ tài trí trác tuyệt, khi lão chứng kiến Tống Thanh Thư liên tiếp cùng Vương Bảo Bảo, Hàn Thác Trụ mật đàm, cuối cùng ba người còn cùng gặp gỡ một chỗ, mặc dù không biết ba phương thế lực kia đang nói chuyện gì, thế nhưng là trực giác nhạy cảm khiến cho lão đã nhận ra sắp đến nguy hiểm, nên quyết định thật nhanh mang lấy thủ hạ bỏ chạy mất rồi.
Phía ngoài đám người Nhữ Dương Vương Phủ cùng với Tô Sư Sáng, bởi vì không có biết được chủ nhân đang bày mưu đặt kế, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn cảm thấy phái Tung Sơn ly khai làm cho phe mình giảm áp lực nhiều.
Tống Thanh Thư tuy rằng thông qua vận khí dùng hơi thở thăm dò thì đã biết động tịnh của đám người Tả Lãnh Thiền, bất quá hắn sau khi cân nhắc, giả làm như không biết, bởi vì nếu lưu lại phái Tung Sơn, cổ thế lực này về sau có thể là sẽ có trọng dụng.
Lúc Vương Bảo Bảo đi ra ngoài thì phát hiện người phái Tung Sơn người đi nhà trống, tức giận dậm chân, Hàn Thác Trụ cũng là vẻ mặt âm trầm, chỉ có Tống Thanh Thư vẻ mặt bình thường…
Bởi vì đã đạt thành hiệp nghị, vì vậy Vương Bảo Bảo liền thả tự do cho Hàn Thác Trụ, đám người Tô Sư Sáng vội vàng vây đến hỏi han ân cần, nhìn xem đám thủ hạ trung tâm của mình, sắc mặt Hàn Thác Trụ lúc này mới dần dần khá hơn.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên có một đám người ngựa giơ đuốc cầm đao hó hét chạy đến, mà người cầm đầu đúng là Lý Khả Tú.
– Ta nghe nói có tặc tử tập kích đến Ngọc Thanh quán, các vị không có sao chứ?
Thấy rõ thế cục trong tràng, dù là Lý Khả Tú có kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi có chút mờ mịt, đây đến cùng là cái chuyện gì đây a, như thế nào người Mông Cổ cùng sứ đoàn Nam Tống lại hòa hợp êm thấm đứng chung một chỗ.
– Đề đốc đại nhân tới thật là kịp lúc đó a.
Vương Bảo Bảo liền mở miệng mỉa mai, thành Dương Châu này là địa bàn của đối phương, phái Tung Sơn gây nên động tĩnh lớn như vậy, lão lại chậm chạp không hiện ra, rõ ràng là có chủ ý tọa sơn quan hổ đấu.
Hàn Thác Trụ đối với Lý Khả Tú giờ cũng không có hảo cảm gì, lúc trước song phương rõ ràng là đã trao đổi nói chuyện, kết quả đoàn người của mình bị người Mông Cổ giam cầm, lão lại chậm chạp không đến cứu giúp, mấy lần đến Ngọc Thanh Quán đều là cùng Vương Bảo Bảo mật đàm, hôm nay lại vô thanh vô tức quy thuận bên phía Kim Xà doanh, trong lòng Hàn Thác Trụ, thì Lý Khả Tú là con người có nhiều mặt, đương nhiên sẽ không cho Lý Khả Tú sắc mặt tốt.
Tống Thanh Thư thì không muốn chứng kiến vị đại nhân nhạc phụ tương lai kiêm minh hữu này bị lúng túng, liền đem chuyện vừa rồi phát sinh giải thích qua một lần, nghe được hắn đã cùng với Mông Cổ, Nam Tống đạt thành hiệp nghị, Lý Khả Tú không khỏi sắc mặt đại biến.
Bất quá lão rất nhanh liền che giấu qua, cười nhiệt tình mà mời tất cả mọi người tới quý phủ của mình ở tạm, đoàn người Hàn Thác Trụ bị giam cầm đã lâu, đúng là cũng có nhu cầu cấp bách có được một hoàn cảnh dễ chịu để nghỉ ngơi, Nhữ Dương Vương Phủ thì mỗi người đều mang thương tích, cũng cần tìm địa phương an toàn để hồi phục tịnh dưỡng Tống Thanh Thư thì còn có vài vấn đề chi tiết hợp tác cần cùng Lý Khả Tú trao đổi, bởi tất cả đều tiếp nhận lời mời của Lý Khả Tú.
Ba phương thế lực vừa đạt thành hiệp nghị, đang trong thời kỳ tuần trăng mật, trên đường đi nói chuyện vui vẻ, không có ai chú ý tới một bên ánh mắt của Lý Khả Tú lập loè bất định.