Phần 196
Lý Khả Tú rất rõ ràng quy định Tống Triều phong vương, đối với tước vương nhân số khống chế vô cùng nghiêm khắc. Đẳng cấp cao nhất chính là quốc vương, ví dụ như Tần vương, Tấn vương, Sở vương v… v, bình thường nếu có được loại tước vương này thì được cực kỳ sủng ái, có khả năng kế vị hoàng đế vương tử, hoặc là chính là một số ít nhân vật rất đặc biệt, ví dụ như Sài Tông Huấn được phong làm Trịnh vương, Mạnh Sưởng được phong làm Sở vương, Lý Dục được phong làm Ngô Vương, Tiễn Thục được phong làm Đặng vương…
Chứng kiến Lý Khả Tú trợn mắt há hốc mồm chấn động, Vạn Sĩ Tiết đắc ý vuốt chòm râu cằm, lão sở dĩ hùng hồn như vậy cũng có điều khó xử, dù sao hôm nay tình thế so với ai khác thì lão rất rõ ràng, lão tuy rằng mang danh là tể tưởng, thế nhưng là thực tế quyền lực phía dưới thì là do Hàn Thác Trụ cùng với Cổ Tự Đạo, Sử Di Viễn làm cho phân cách, giá trị tồn tại của lão chính là Triệu Cấu đẩy lão ra để ngăn cách hai cái thế lực kia, để cho triều chính đạt được một sự cân bằng đấy, một khi thời cơ chín muồi, lão và Trương Tuấn tùy thời cũng có thể bị qua cầu rút ván.
Vạn Sĩ Tiết tự nhiên không cam lòng có kết thúc như vậy, hiện này toàn bộ quyền thế của lão là đến từ Triệu cấu, không hề giống như Hàn Thác Trụ, Cổ Tự Đạo có chính mình căn cơ, Trương Tuấn thì dù sao thân đã từng là một tứ đại danh tướng trung hưng, tại trong quân binh cũng có được thế lực nhất định, còn có trung nghĩa quân Trương Nhu với tư cách ngoại viện, chỉ có Vạn Sĩ Tiết là thảm hơn nhiều, lúc trước Tần Cối rơi đài, nanh vuốt Vạn Sĩ Tiết cũng cùng theo bị thanh toán, bản thân lão cũng về vườn nhàn cư nhiều năm, bây giờ một lần nữa được chiêu mộ lại tiến vào làm tể tướng, gần như chỉ là có còn mỗi cái gốc danh xưng, bởi vậy lão cực kỳ khát vọng tạo dựng thế lực riêng mình, mà thực lực cường đại chính là Lý Khả Tú, đó là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy chuyện lôi kéo Lý Khả Tú, Vạn Sĩ Tiết so với bất luận kẻ nào đều tích cực hơn, bỏ ra điều kiện so với Hàn Thác Trụ thì có hậu đãi hơn nhiều.
Lý Khả Tú âm tinh biến ảo, bỗng nhiên mở miệng nói ra:
– Thế nhưng là ta đã đáp ứng đầu nhập vào bên Tống Thanh Thư…
Nghe nói như thế, Vạn Sĩ Tiết mỉm cười, bởi vì lão biết rõ Lý Khả Tú đã đồng ý với lão rồi:
– Điều này không cần phải lo lắng, ta đã có biện pháp đối phó với hắn rồi.
Lý Khả Tú cau mày nói:
– Tả tướng đại nhân có khả năng không biết sự lợi hại của Tống Thanh Thư, người này võ công hiếm thấy, ta thấy dù là Nhữ Dương Vương Phủ cùng Hàn Thác Trụ dưới trướng các cao thủ liên thủ, cũng không có khả năng lưu lại hắn được. Một khi bị hắn phản ứng, hắn thẹn quá hóa giận, sau đó mang theo quân binh Kim Xà doanh xuôi nam, ta cũng không có nắm chắc là sẽ thắng hắn.
Cho dù Lý Khả Tú dưới trướng có mười vạn lục doanh, với số lượng quân binh mà, sẽ thắng được Kim Xà doanh của Tống Thanh Thư, thế nhưng Tống Thanh Thư lúc trước đại phá mười vạn quân tinh nhuệ của triều đình Thanh quốc, người có tên cây có bóng, Lý Khả Tú tuy rằng tự xưng là danh tướng, nhưng nếu là thật đánh nhau, Lý Khả Tú cũng không có nắm chắc, hơn nữa coi như là nếu có thắng thì cũng sẽ nị tổn thất nghiêm trọng, tổn binh hao tướng, mà hôm nay quân binh chính là vốn liếng của lão, nếu là bị tổn thất quá lớn, thế thì thế lực chung quanh đang nhìn chằm chằm khắp nơi, tuyệt không ngại nuốt mất cái khối thịt mỡ này của lão đấy.
– Hừ… Kim Xà doanh bất quá chỉ là một đám thổ phỉ, sở dĩ bách chiến bách thắng là dựa vào đúng một Tống Thanh Thư mà thôi, nếu không có Tống Thanh Thư, đám ô hợp kia thì có thể đánh nhau ra cái gì chứ?
Vạn Sĩ Tiết ý vị thâm trường nói.
– Không sai, nếu như không có Tống Thanh Thư, ta có lòng tin trong vòng một tháng sẽ chiếm đoạt được địa bàn của Kim Xà doanh.
Lý Khả Tú nói xong liền lắc đầu hạ giọng…
– Thế nhưng Tống Thanh Thư võ công cao như vậy, trong thiên hạ có ai mà có thể lưu lại hắn được đây…
Vạn Sĩ Tiết cười, chỉ vào người sau lưng nói ra:
– Ta đem theo vị tôn nhi này mang đến, chính là vì để đối phó với Tống Thanh Thư đấy, Khuê nhi, nhanh tới bái kiến Lý đại nhân.
Người kia tiến lên một bước thi lễ:
– Vạn Sĩ Khuê ra mắt Lý đại nhân.
Nếu Tống Thanh Thư hoặc là Địch Vân ở chỗ này, chắc chắn phải kinh hô lên, bởi vì Vạn Sĩ Khuê này, đương nhiên đó là người lúc tại Kinh Châu thành đã dùng thủ đoạn hèn hạ tranh đoạt sư muội Thích Phương thanh mai trúc mã của Địch Vân…
Nguyên lai phụ thân của Vạn Sĩ Khuê là Vạn Chấn Sơn, mà Vạn Chấn Sơn lại là thứ tử (con vợ kế) của Vạn Sĩ Tiết, năm đó Tần Cối sau khi chết, đồng bọn Tần Cối bị thanh toán, Vạn Sĩ Tiết cũng rất nhanh bị ép về vườn, vì tránh né cừu gia trả thù, gia tộc Mặc Kỳ đã chỉnh sửa lại là họ Vạn, phụ tử Vạn Chấn Sơn được phái đi lăn lộn trong giang hồ tìm kiếm bảo tàng trong truyền thuyết của hoàng đế nước Lương, để dựa vào đó gia tộc Mặc Kỳ ngày sau đông sơn tái khởi chi dụng.
Về sau Tống Thanh Thư, Đinh Điển, Địch Vân ba người tại Giang Lăng thành đại náo một trận, Vạn Chấn Sơn lo lắng bị trả thù, liền sớm mang theo nhi tử Vạn Sĩ Khuê cùng nhi tức (con dâu) Thích Phương về tới trong gia tộc, gặp lúc Vạn Sĩ Tiết được Triệu Cấu một lần nữa chiêu mộ tin tưởng, vì có nhu cầu cấp bách nhân thủ hỗ trợ, cả nhà bọn họ liền đi theo đến Lâm An, giấu mình ở trong triều đình.
Điều này cũng làm cho Địch Vân mượn nhờ tin tức của Huyết Tích Tử vẫn một mực không có tìm được tung tích Thích Phương.
– Công tử mau mau đứng lên…
Lý Khả Tú kinh ngạc mà nhìn hắn, bỗng nhiên nhíu mày đối với Vạn Sĩ Tiết nói ra…
– Thứ cho ta nói thẳng, công tử tuy rằng tuấn tú, thế nhưng võ công chỉ sợ…
Lão cũng không có đem lời nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
Lý Khả Tú dù sao trên lưng ngựa chiến cả đời, cũng là người có võ nghệ, lão nhìn ra được người này mặc dù có võ công, nhưng chắc chắn là không cao, chỉ sợ ngay cả mình đều đánh không lại, chớ đừng nói chi là Tống Thanh Thư rồi.
Đây là Lý Khả Tú Tâm chân thật phản ứng.
Vạn Sĩ Tiết cười mà không nói, Vạn Sĩ Khuê đáp:
– Lý đại nhân đã hiểu lầm rồi, Tống Thanh Thư võ công cái thế, đương nhiên không cách nào dùng võ công mà đánh bại hắn, muốn đối phó hắn chính là vật này…
Nói xong theo bọc hành lý xuất ra một cái hộp, thần tình ngưng trọng đem hộp gỗ nâng mang đến trên bàn.
Nhìn xem hắn như vậy thận trọng như vậy, Lý Khả Tú lập tức hứng thú:
– Đây là vật gì?
Vạn Sĩ Khuê không phân tâm, mở ra hộp gỗ, toàn bộ quá trình cẩn thận từng li từng tí, làm như sợ động tác lớn sẽ làm vỡ nát cái gì, tóc mai đều rịn ra mồ hôi.
Lý Khả Tú nhíu mày đi đến nhìn lại, chỉ thấy trong hộp gỗ có một cái bình lưu ly, bên trong niêm phong một đóa hoa giống như hoa sen, chỉ bất quá mỗi một nhánh lòe sáng giống như vàng vậy.
Lúc trước chứng kiến Vạn Sĩ Khuê bộ dạng thận trọng, Lý Khả Tú vốn vẻ mặt chờ mong, kết quả hiện trong hộp chỉ là một đóa hoa mà thôi, lập tức thất vọng, trong giọng nói không khỏi đã có mỉa mai chi ý:
– Công tử ý định dựa vào một đóa hoa này để mà đánh bại Kim Xà vương Tống Thanh Thư võ công cái thế này sao?