Phần 200
Lúc gần đến nơi ở của nàng, Tống Thanh Thư bỗng nhiên dừng bước, mặt lộ vẻ do dự. Tính toán thời gian thì Tiêu Uyển Nhi cũng không sai biệt lắm đã quay trở về nhà rồi, Tống Thanh Thư dợm chân quay về, đúng là vẫn chưa có phóng ra bước chân.
Không biết là hắn cố ý gây nên tiếng bước chân hay không, Tiêu Uyển Nhi chợt nghe bên ngoài có tiếng động, nàng liền chỉnh lại xiêm y đứng dậy, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn qua khe cửa, thì nhất thời ngây dại, bởi vì xuất hiện ở bên ngoài sân không ai khác hơn chính là Tống Thanh Thư, mà là vừa mới ảo tưởng hắn đang tận tình thảo phạt trên người nàng, thậm chí bên dưới hạ thể của nàng vẫn còn nhơ nhớp dính đầy âm dịch bên trong cái tiểu nội khố đây chưa kịp rửa sạch đây này, là thiệt hay giả?
Tiêu Uyển Nhi đã có điểm mất đi năng lực suy nghĩ, theo lý thuyết, Tống Thanh Thư không thể nào xuất hiện tại đây ah, chẳng lẽ mình vẫn còn là nằm mơ đâu?
Vừa nhìn thấy Tiêu Uyển Nhi bước ra ngoài sân, Tống Thanh Thư giống như cười mà không phải cười nhìn xem nàng, Tiêu Uyển Nhi mặt thoáng cái đỏ thấu, vừa rồi thời điểm chứng kiến Tống Thanh Thư, nàng có chút thất thần, vừa thẹn vừa xấu hổ.
– Đại đương gia… đã đến sao không lên tiếng, có gì phân phó…
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Uyển Nhi mở cửa bước ra, nàng mặc một bộ xiêm y màu trắng sa chất, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt tú lệ với đôi đôi mắt to sáng ngời, khóe miệng khẽ mở, đối bầu vú cao thẳng vú đem chống đỡ trước ngực áo thật cao nhô lên, cái mông đẹp đầy đặn hướng về phía trước nhếch lên tràn đầy thiếu phụ đang trổ hoa ý nhị, kiều mỵ phong vận, cặp chân thon dài với bắp đùi rất mơ hồ có thể thấy được bên trong bộ xiêm y váy dài trắng mỏng mặc trong nhà, làm cho nam nhân thấy có một loại cám dỗ hoảng hốt, nhìn đến nàng xinh đẹp như thế, Tống Thanh Thư trong lòng nhất thời nóng lên.
Thấy hắn vẫn không trả lời, nàng rốt cục phát hiện Tống Thanh Thư không yên lòng, ánh mắt lại sắc mị đang nhìn chằm chằm trước ngực nàng, khuôn mặt lập tức ngượng ngùng biến thành quả táo hồng.
– Ngươi đang nhìn cái vậy? Đến đây có gì phân phó…
– La phu nhân, bởi vì phu nhân quá đẹp! Đúng là mỹ nữ khó tìm, có thể gặp mà không thể cầu, hồng tụ thiêm hương, vật báu vô giá a!
Tiêu Uyển Nhi thẹn thùng trừng mắt liếc hắn một cái nói:
– Làm trò, chỉ là hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người a! Ta là người đã có trượng phu, xin đại đương gia đừng có giăng lưới bắt chim nữa…
Nàng nói xong u oán giận trách…
– Ngươi rốt cuộc là đến đây châm chọc ta hay là có việc, mau nói đi…
Nàng không tự chủ lấy tay chỉnh lại xiêm y mé dưới, nhưng không biết động tác như vậy càng thêm tràn ngập cám dỗ, lại làm cho Tống Thanh Thư chú ý tới nhiều hơn, hắn thở dài:
– Ai! Trên thế gian này vốn có khối người có mắt không tròng có, mỹ nữ thì cũng phải có tâm nhân thưởng thức a! Ta có việc đi ngang qua, chợt nhớ đến mỹ nữ nên chỉ muốn dừng chân nhìn ngắm phu nhân một chút rồi sẽ rời đi ngay a…
Tiêu Uyển Nhi mặt phấn lại ửng đỏ, nói:
– Chính là ba hoa! Đại đương gia, nếu nói thế thì ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy ta rồi, sao vẫn chưa có rời đi…
Nàng vừa nói xong thì đã thấy khuôn mặt của hắn chậm rãi xít tới gần, nàng vừa thẹn thùng vừa khẩn trương lại bị kích thích…
– Đúng vậy a, ta nói là chỉ nhìn ngắm La phu nhân xong rồi sẽ đi ngay, nhưng bây giờ ta đã phát hiện ra, dường như phu nhân vừa gặp ta thì đã động tình rồi…
Tiêu Uyển Nhi lại càng lúng túng xấu hổ, khi hắn dùng động tác rất nhanh, tiếp cận, luồn tay rất nhanh vào bên trong cái váy của nàng, rồi giơ mấy đầu ngón tay dinh dính trơn nhớt âm dịch mà vừa rồi nàng ảo tưởng tự tiết ra âm dịch tràn lan, đưa ra trước mặt nàng…
Nàng cả người vô lực, hô hấp tiệm dần gấp rút, Tiêu Uyển Nhi cơ hồ xụi lơ, mềm yếu vô lực nhìn Tống Thanh Thư.
– Ta… ta… ngươi không thể! Ta không thể… lại tiếp tục có lỗi với trượng phu!
Khả là trong lòng của nàng vô cùng khát vọng lại làm cho nàng không cách nào cự tuyệt, lại càng thêm thấy Tiêu Uyển Nhi thiên kiều bá mị thẹn thùng làm người say mê…
– Nhưng trong lòng của phu nhân thì lại muốn ta…
Nói xong Tống Thanh Thư liền cúi đầu xuống, cảm giác bờ môi đã đến gần cặp môi thơm mềm mại, hắn thuần thục hôn sâu mãnh liệt, Tiêu Uyển Nhi cảm giác được đầu lưỡi của hắn ôn nhu khải khai hàm răng nàng thăm dò tiến vào, tìm kiếm dây dưa với cái lưỡi của nàng, lưu luyến triền miên ẩm ướt liếm lấy, bờ môi của hắn tràn ngập lực lượng, mãnh liệt khi đem cái lưỡi nàng mút vào trong miệng của hắn.
Nàng thần hồn điên đảo, như say như dại, tinh thần cùng thân thể đều chìm nghỉm tại trong hưng phấn, mất đi rụt rè, quên mất toàn bộ băn khoăn, một đôi tay cũng không tự chủ được ôm chặt lấy hông của hắn, dường như sợ mất đi hắn. Đồng thời, nàng cũng dùng sức mút vào đầu lưỡi của hắn.
Tiêu Uyển Nhi há to miệng, đển cho lưỡi hắn kéo dài càng sâu cùng cái lưỡi hồng nộn của mình nghênh đón, dán theo đầu lưỡi của hắn, theo hắn trên dưới trái phải di động tới, qua không biết bao lâu thời gian, miệng môi của hai người đều chết lặng, mới là ly khai…
Bốn mắt giao nhau, ngươi nhìn vào ta, ta nhìn vào ngươi, ẩn ý đưa tình, chăm chú nhìn nhau thật lâu sau, Tiêu Uyển Nhi cảm thấy, ánh mắt của hắn ấm áp, tình vận, trêu chọc lòng, nàng phương tâm kích động, kìm lòng không đặng kêu lên:
– Đại đương gia…
Một đôi tinh tế non mềm cánh tay của gắt gao siết chặt lấy, giữ lấy cổ của hắn, mạnh đem môi anh đào đặt ở trên môi của hắn lại hôn mãnh liệt lên đầu nhập vào khát khao, trong cổ họng tuyền ra từng tiếng “um… um…”. Nàng đã không thể áp chế phát ra xuân tâm manh động, cả người mềm yếu…
Lúc này Tiêu Uyển Nhi tách ra, đưa lưng về phía Tống Thanh Thư định đi vào trong nhà, nhìn trước mắt thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển của nàng, đường cong có lồi có lõm hoàn toàn triển hiện ra, cái mông lớn đẹp theo động tác của nàng vặn vẹo tả hữu, hấp dẫn lấy Tống Thanh Thư ánh mắt!
Tống Thanh Thư liền đi tới phía sau của nàng, giang hai tay cánh tay đem thân thể đầy đặn thành thục của thiếu phụ ôm vào trong ngực, cây côn thịt đang gào thét cương cứng bên dưới nặng nề đỉnh tại chính giữa khe mông của nàng…
– A…
Tiêu Uyển Nhi bị hắn xuất kỳ bất ý ôm dọa như vậy, toàn thân đều run rẩy, cảm nhận được đằng sau cổ của mình phía truyền đến hơi thở cực nóng, Tiêu Uyển Nhi chỉ cảm thấy xốp giòn ngứa nhột, một mực lan tràn đến các nơi trong thân thể của mình, nàng rùng mình một cái, phảng phất giống như nai con đi loạn…
Tống Thanh Thư cái cằm xanh để tại trên bả vai Tiêu Uyển Nhi, cái mũi tham lam hít ngửi lấy cái mùi nữ tính thành thục, hắn càng thấy dục hỏa tăng vọt, hai tay mà dùng sức đem này là thân thể mềm mại ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:
– Ta muốn La phu nhân…
Nói xong, hắn liền liếm lấy trên cổ Tiêu Uyển Nhi!
Tiêu Uyển Nhi không cách nào phản kháng, huống chi nàng cũng không có muốn phản kháng, một tay kia của hắn trèo chiếm hữu bầu vú cao ngất trước ngực nàng đang liên tiếp phập phồng, nhu hòa đè ép văn vê án lấy, nàng mặt mày như tơ, đôi mắt đẹp ẩn tình:
– Không nên ở chỗ này…
– Không! Ta muốn ngay tại chỗ này! Được không nào?
Tống Thanh Thư lại liếm lấy vành tai thiếu phụ thành thục, Tiêu Uyển Nhi thẹn đến muốn chui xuống đất, rung động nói:
– Trở về trong phòng a…
Lúc này hai người thân thể dán dính rất gần, cái mông cân đối của nàng lúc này vểnh lên chống đỡ cây côn thịt của hắn đẩy lên từ phía sau khe mông nàng…
– Yên tâm đi La phu nhân, bên ngoài lúc này không có ai nhìn thấy đâu.