Phần 203
Một cô nương yểu điệu nhẹ nhàng chắn trước mặt Tống Thanh Thư, dáng người trang nhã xinh đẹp, Tống Thanh Thư theo sau lưng nàng nhìn lại, chỉ thấy trên cổ nàng da thịt trắng tuyết, trong trắng lộ hồng, tựa như có thể bấm ra nước chảy, dáng người thon thả cân xứng, đường cong linh lung bay bổng, hơn nữa, nhất là hai bên mông đẹp đẫy đà mềm mại, cặp đùi thon dài khêu gợi…
Thấy rõ bộ dáng cô nương kia, Lý Khả mặt đại biến, vội vàng la to mấy tên cung thủ dưới trướng:
– Đình chỉ bắn tên…
Sau đó mới quay đầu lại bực tức nhìn cô nương kia:
– Nguyên Chỉ, không được hồ đồ, mau tránh ra…
Cô nương kia đương nhiên đó là Lý Nguyên Chỉ mà Tống Thanh Thư xa cách đã lâu…
– Con không có hồ đồ…
Lý Nguyên Chỉ cắn môi, chảy ra nước mắt…
– Tống đại ca đối với phụ thân có ân cứu mạng, cũng đã năm lần, bảy lượt cứu tính mạng nữ nhi, phụ thân làm sao lại có thể lấy oán trả ơn, xoay đầu hại hắn…
Nàng lúc trước một mực bị Lý Khả Tú an bài tại trong quân doanh, muốn ra ngoài cũng ra không được, sau đó sứ giả Kim, Thanh hai nước rút đi, Lý Khả Tú quay trở lại đô đốc phủ, Lý Nguyên Chỉ vẫn là bị lưu lại trong quân doanh không được đi ra.
Bất quá tính tình nàng tinh quái, không còn có Lý Khả Tú ở bên cạnh đè nặng, thì có ai khác mà có thể trị được nàng? Hơn nữa nàng với thân phận đại tiểu thư, trong quân doanh những người kia cũng không có ai dám làm khó xử nàng.
Ngay từ đầu thì còn không nói, tuy rằng vô cùng buồn chán, nhưng khi nàng theo từ chỗ quân binh nghe được Kim Xà vương Tống Thanh Thư đang ở trong phủ làm khách, thì làm gì mà còn nhịn được, nàng liền tìm một cơ hội chạy ra khỏi quân doanh, cao hứng bừng bừng đi tìm Tống đại ca trò chuyện, nào ngờ khi đến trong phủ thì lại thấy phụ thân đang vây giết hắn, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nàng nghĩ là làm ngay không bất chấp nhiều nữa, liền chạy đến chắn trước mặt Tống Thanh Thư.
Bị nữ nhi trước mặt mọi người một hồi quở trách, Lý Khả Tú càng giận, sắc mặt âm trầm hơn.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
– Nguyên chỉ muội muội, không nghĩ tới chúng ta lần nữa gặp lại, là dưới loại tình huống này.
Lý Nguyên Chỉ ánh mắt đau xót, có chút nghẹn ngào nói:
– Đều tại muội không tốt, nếu như muội sớm một chút tới tìm tới đại ca, thì sẽ không phát sinh những sự tình này rồi.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Chuyện đến thì nó sẽ đến, bởi vì cái gọi là tránh được một lần, sẽ tránh không khỏi mười lăm, muội không nên tự trách.
Nghe hắn tiêu sái nói như vậy, Lý Nguyên Chỉ thương tâm:
– Tống đại ca…
Nghẹn ngào nàng liền hướng phía trong lòng ngực của hắn bổ nhào qua, Tống Thanh Thư vội lui về phía sau một bước:
– Đừng đụng ta, trên người của ta có Kim Ba Tuần Hoa chi độc, sẽ lây độc qua cho muội đấy.
Hắn biết rõ sau khi trúng độc thì toàn thân đều mang theo kịch độc, vì vậy lo lắng làm hại Lý Nguyên Chỉ, bất quá hắn lần này là quá lo rồi, hắn bởi vì có chân khí hộ thể, nên trên thân cũng không có dính vào độc phấn, vì thế nếu có trực tiếp tiếp xúc cũng sẽ không làm hại Lý Nguyên Chỉ trúng độc đấy.
– Trúng độc?
Lý Nguyên Chỉ thình lình chuyển hướng Lý Khả Tú…
– Phụ thân… thật là ác độc…
– Câm miệng…
Đang tại trước mặt ngoại nhân, cứ một mực bị nhi nữ chỉ trích như vậy, Lý Khả Tú không nhịn được…
– Người đâu… mang tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi…
Lão nhìn ra được Tống Thanh Thư cùng nhi nữ của mình giao tình không tệ, hơn nữa lấy nhân phẩm của đối phương, chắc chắn là không xuất ra cưỡng ép nữ nhi của mình làm con tin, vì vậy lúc này mới phái người đến đem con gái mang đi.
Thấy có người đi đến tiếp cận, Lý Nguyên Chỉ lập tức hét lên một tiếng, lấy ra thanh chủy thủ bên hông, kê ngang tại trên cổ trắng như tuyết của mình:
– Đừng tới đây…
– Ngươi…
Lý Khả Tú liền ngăn lại tên thủ hạ, tức giận nhìn nhi nữ…
– Ngươi muốn làm gì?
Tống Thanh Thư cũng nhíu mày:
– Nguyên chỉ muội muội, hảo ý của muội, ta tâm lĩnh, thật sự không cần làm như vậy, nhanh bỏ đao xuống, quá nguy hiểm.
Hắn tuy rằng bình thường tham hoa háo sắc, nhưng bản thân kiêu ngạo, tuy rằng biết rõ Lý Nguyên Chỉ làm như vậy chỉ để có thể cứu tính mạng của hắn, thế nhưng hắn vẫn không muốn chứng kiến đối phương mạo hiểm vì mình như vậy.
– Đem giải dược Kim Ba Tuần Hoa đưa ra đây, bằng không thì con sẽ chết cho phụ thân xem…
Lý Nguyên Chỉ không quản đến Tống Thanh Thư khuyên can, thân thể yểu điệu trong gió lạnh có chút phát run, bất quá vẫn đứng ở nơi đó, kiên quyết vô cùng.
– Ngươi đừng kích động…
Lý Khả Tú xưa nay yêu thương nhi nữ của mình vô cùng, liền nhìn qua phía Vạn Sĩ Tiết.
Vạn Sĩ Tiết lạnh lùng đáp:
– Kim Ba Tuần Hoa, không có thuốc nào chữa được…
Thấy Lý Khả Tú biến sắc, lão lại tiếp tục nói:
– Chuyện cho tới bây giờ đã là tên đã trên dây, không phát không được, Lý đại nhân cần gì phải lưỡng lự.
Lý Khả Tú trong mắt hết sạch lập loè, dần dần bình tĩnh lại, lão chinh chiến sa trường, cũng rõ ràng đạo lý hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, hôm nay đã đắc tội Tống Thanh Thư, nếu để cho hắn khôi phục lại, thì cũng biết sau này sẽ bị thê thảm không thể nói rồi.
– Nguyên Chỉ, chính ngươi cũng đã nghe được, không phải phụ thân không cho giải dược, mà là vì không có giải dược.
Lý Khả Tú nhàn nhạt nói.
Lý Nguyên Chỉ còn muốn nói tiếp, thì Tống Thanh Thư mở miệng nói:
– Nguyên chỉ muội muội, phụ thân muội nói không sai, Kim Ba Tuần chính xác không có thuốc nào chữa được.
– Tống đại ca có bổn sự như vậy, khẳng định là sẽ có biện pháp giải độc đấy…
Lý Nguyên Chỉ nhìn về phía hắn, nước mắt tuôn rơi thẳng xuống, quay người đối với phụ thân nói ra…
– Phụ thân… nhi nữ chỉ cầu phụ thân buông tha cho hắn.
Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại, thấy nhi nữ ba lần, bốn lượt cùng mình đối nghịch, Lý Khả Tú bốc hỏa…
– Hôm nay ta đã cùng họ Tống kia thế cục trở thành thủy hỏa, nếu bây giờ không thể giết hắn, ngày mai kẻ chết đúng là ta đấy, chẳng lẽ người muốn nhìn ta đi tìm chết sao?
– Không đâu… hắn không giết phụ thân đâu…
Lý Nguyên Chỉ nhìn về phía Tống Thanh Thư…
– Tống đại ca, nói câu nói đi a…
Tống Thanh Thư nhướng mày, cũng không có mở miệng, chỉ là nặng nề hừ một tiếng, hắn giờ này khắc này chịu thua làm chó vẩy đuôi mừng chủ, thật sự là làm không được. Sinh mệnh mặc dù trọng yếu, nhưng lại có nhiều thứ cũng trọng yếu chẳng khác gì sinh mệnh.
– Ngươi thấy được rồi, hiện tại hắn đã là như vậy, về sau không đem ta nghiền xương thành tro a…
Lý Khả Tú cười lạnh nói.
– Không, hắn tuyệt sẽ không làm như vậy…
Lý Nguyên Chỉ dường như đã có quyết tâm, bỗng nhiên ngẩng đầu, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói…
– Bởi vì nhi nữ cùng hắn riêng định cả đời, đã vậy nhi nữ còn mang cốt nhục của hắn trong người, hắn như thế nào lại đối với nhạc phụ của mình, cũng là ngoại công hài tử của mình mà ra tay chứ?
– Cái gì?
Lý Khả Tú chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình lung lay, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Vạn Sĩ Tiết cùng Vạn Sĩ Khuê sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, phải biết rằng bọn họ cùng Lý Khả Tú hợp tác, trụ cột chính là đem Lý Nguyên Chỉ đưa đến trong hoàng cung Nam Tống làm hoàng hậu, nếu như nàng cùng nam nhân khác châu thai tối kết, thì làm thế nào có thể đưa đi tiến cung đây?
– Nguyên Chỉ…
Tống Thanh Thư cũng là giật mình khiếp sợ, hắn đương nhiên biết mình cùng Lý Nguyên Chỉ thanh bạch, đối phương nói như vậy, rõ ràng chính là muốn cứu mình.
Danh tiết của nữ nhân cỡ nào trọng yếu, lúc này hiện trường nhiều người như vậy, tùy tiện há miệng truyền đi, Lý Nguyên Chỉ về sau chuyện thành gia lập thất chỉ sợ sẽ thành vấn đề.
Tống Thanh Thư đang muốn mở miệng, Lý Nguyên Chỉ đã có sở liệu cắt ngang hắn, nhỏ giọng nói ra:
– Tống đại ca, muội biết rõ đại ca muốn nói gì, xin đại ca đừng có phụ hảo ý của muội, hôm nay có nói cái gì, muội cũng muốn cứu đại ca thoát ra.
Nhìn xem ánh mắt cầu xin của nàng, cảm nhận được tâm tư lung linh đó, Tống Thanh Thư trong lòng mềm nhũn, liền chấp nhận sự thật trước mắt.
– Gia môn bất hạnh… gia môn bất hạnh…
Lý Khả Tú vô cùng đau đớn, nhìn qua tên khốn kiếp Tống Thanh Thư này chiếm được tiện nghi nhi nữ của mình, trong ánh mắt nhanh phun ra lửa.