Phần 207
Lệnh Hồ Xung để mũi kiếm tại trên cổ họng Tống Thanh Thư, cười lạnh nói:
– Họ Tống kia, ngươi không có ngờ tới có ngày hôm nay phải không?
Đám người Đinh Điển, Tân Khí Tật lưu lại thành Dương Châu ngăn cản phía sau, để cho Lệnh Hồ Xung đem Tống Thanh Thư xuất thành, có thể là bọn họ nào biết được tham tướng Tuyền Châu – Ngô Thiên Đức thật ra đó là Lệnh Hồ Xung, mà Tống Thanh Thư lúc trước cùng Nhâm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo có quan hệ liên nhân (thông gia), vì vậy có thể nói giữa hai người này có mối hận đoạt thê chi hận.
– Đúng là Tông mỗ không có ngờ tới có ngày hôm nay.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, thấy mình thật sự quá sơ suất, vừa rồi bị đám người Vạn Sĩ Tiết ám toán, kỳ thật lấy tu vi của hắn, hầu như có thể miễn dịch các loại kịch độc rồi, bất quá Kim Ba Tuần Hoa quá mức bá đạo, mấu chốt lài khó lòng phòng bị, cho nên lúc này mới lật thuyền trong mương.
“Cũng là do ta quá tự đại, nếu lần này may mắn vượt qua kiếp nạn này, nhất định phải có biện pháp phòng bị những loại kịch độc trong truyền thuyết kia, ví như Thất Tâm Hải Đường vô sắc vô vị, nếu bị địch nhân dùng để đối phó với mình, càng thêm khó lòng phòng bị.” Tống Thanh Thư âm thầm hạ quyết tâm, bất quá nhìn thấy Lệnh Hồ Xung trước mắt, lại cười lên, ” Hiện tại cửa này còn qua không được, còn nói gì về sau a…”
– Trước khi chết ngươi có còn di ngôn không?
Lệnh Hồ Xung thấy hắn sắp chết đến nơi mà còn cười được, trong lòng cũng có vài phần bội phục.
– Có thể chết tại trong tay Lệnh Hồ huynh, đương nhiên so với chết ở trong tay lũ tiểu tặc kia thì tốt hơn nhiều…
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp nói.
Lệnh Hồ Xung giật mình cả kinh:
– Ngươi nhận ra ta sao?
– Lệnh Hồ huynh không giống người thường, cho dù là dịch dung cũng ngăn không được phong thái, Tống mỗ đương nhiên là nhận ra.
Tống Thanh Thư cười đến rất thản nhiên.
Lệnh Hồ Xung hừ lạnh:
– Ngươi bây giờ có lấy lòng của ta cũng là vô dụng, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.
Tống Thanh Thư vốn định nhún vai, chỉ là độc tính Kim Ba Tuần Hoa làm cho toàn thân hắn có chút tê liệt, ngay cái động tác đơn giản này mà cũng khó khăn:
– Lệnh Hồ huynh muốn giết ta, cũng nên cho cái lý do, để cho ta chết minh bạch chứ…
– Lý do?
Lệnh Hồ Xung trên mặt sát khí lóe lên…
– Ngươi hoành đao đoạt ái, lấy thủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt Doanh Doanh, lý do này có đủ hay không?
– Hoành đao đoạt ái thì không dám, dùng thủ đoạn hèn hạ lại càng là không có…
Tống Thanh Thư cười khổ nói…
– Cái quan hệ liên nhân (thông gia) là do Nhâm giáo chủ… chủ động nói ra, ta là vì tương lai về sau Kim Xà doanh cân nhắc, nên cũng không có khả năng cự tuyệt, Lệnh Hồ huynh nếu là oán giận, cũng nên đi tìm Nhậm Ngã Hành mà tính toán, ban đầu là lã đối với ngươi có lời hứa hẹn, cuối cùng đổi ý cũng chính là lão…
Nghe được lời của đối phương, Lệnh Hồ Xung sắc mặt lập tức âm tình bất định, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
– Lệnh Hồ huynh, ngươi trong lòng hãy tự hỏi, người ngươi ưa thích nhất là Doanh Doanh sao?
– Đương nhiên… là…
Lệnh Hồ Xung vô thức thốt ra, vừa nói ra đến nữa chừng bỗng nhiên lộ vẻ do dự, bởi vì trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng hình ảnh hắn và Nhạc Linh San cùng một chỗ luyện tập Xung Linh Kiếm Pháp.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Xem lại ngươi đi, chính ngươi cũng không có gì nắm chắc… hãy đi theo trong lòng của ngươi, đi tìm sư muội của ngươi đi.
Lệnh Hồ Xung lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:
– Sư muội ta lại ưa thích là Lâm sư đệ, ta cần gì phải tự tìm phiền não.
– Về cái phương diện này thì ta có thể nói có kinh nghiệm hơn ngươi nhiều lắm…
Tống Thanh Thư chỉ vào chỗ bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống, Lệnh Hồ Xung do dự, rốt cục vẫn ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lúc này mới tiếp tục nói:
– Lệnh Hồ huynh có lẽ mình cũng tự nhận thức qua, rõ ràng ngay từ đầu trong tâm của Nhạc cô nương là đạt ở trên người của ngươi đấy, tại trong mắt của các sư huynh đệ, thậm chí sư phụ, sư mẫu của ngươi, thì hai người đều là một đôi, nào ngờ về sau Lâm Bình Chi xuất hiện, tất cả liền thay đổi.
Lệnh Hồ Xung bùi ngùi thở dài:
– Sư muội trong lòng chỉ xem ta là ca ca mà thôi, nàng thì rất sùng bái… phụ thân mình Nhạc chưởng môn, cho nên chỉ ưa thích là cái loại nam nhân nghiêm túc, trầm mặc ít nói, còn ta thì lời nói ngả ngớn, là tửu quỷ phóng đãng không bị trói buộc, nàng như thế nào lại ưa thích ta được chứ?
– Lệnh Hồ huynh lời ấy sai rồi, ngươi cho rằng Nhạc cô nương sở dĩ ưa thích Lâm Bình Chi là bởi vì ngươi lời nói ngả ngớn, trong mắt của ta đây không phải là vấn đề mấu chốt nhất đấy.
Tống Thanh Thư đáp.
Lệnh Hồ Xung ánh mắt khẽ động:
– Xin chỉ giáo…
Tống Thanh Thư chậm rãi giải thích nói:
– Nữ nhân là cần có đôi đấy, sớm chiều ở chung mới có thể phát triển ra ái tình chân chính, trong khi ngươi thì bị ở trên Tư Quá Nhai ngây người cả năm, sau đó lại lưu lạc giang hồ, trong lúc này, cùng tại bên người Nhạc cô nương chính là Lâm Bình Chi, hắn một mực ở tại bên người nàng, cuối cùng thì nàng cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác đấy…
– Ngươi như thế nào ngay cả chuyện của chúng ta, những chi tiết này cũng đều rõ ràng như vậy?
Lệnh Hồ Xung hồ nghi nhìn hắn, rồi lập tức lắc đầu…
– Ngươi nói như có vẻ đạo lý, nhưng từ bé ta và sư muội cùng một chỗ trưởng thành lớn lên, thời gian bên cạnh nàng còn chưa đủ sao?
Tống Thanh Thư điềm tĩnh nói…
– Nếu Nhạc cô nương rủ ngươi cùng nàng đắp hình người tuyết, thì ngươi sẽ trả lời thế nào?
Lệnh Hồ Xung không chút suy nghĩ thốt ra:
– Ta sẽ trả lời sẽ cùng đắp hình người tuyết xinh đẹp như nàng…
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Chỗ mấu chốt ngươi thua Lâm Bình Chi rồi, nếu như đó là Lâm Bình Chi mà nói, thì hắn nhất định sẽ nhàn nhạt trả lời:
– Làm chuyện chính sự quan trọng hơn…
Lệnh Hồ Xung cau mày, không hiểu hỏi:
– Sư muội sẽ không tức giận sao?
– Ngươi thật là không hiểu tâm tư của nữ nhân rồi…
Tống Thanh Thư cảm thán nói…
– Ngươi bởi vì quá để ý đến Nhạc cô nương, cho nên chỉ cần Nhạc cô nương mở miệng, cho dù là có sự tình thiên đại đến đâu thì ngươi cũng sẽ đi làm, vì thế chỉ biết làm cho nữ nhân tập mãi thành thói quen, phải biết cự tuyệt thì nàng mới có thể lo được lo mất, mà nhớ thương đến ngươi…
Lệnh Hồ Xung trong mắt hết sạch chớp động, hiển nhiên bị lời Tống Thanh Thư nói làm cho xúc động rất nhiều.
– Ngươi nói ta nhiều như vậy, chính là cầu ta không giết ngươi phải không?
Lệnh Hồ Xung cuối cùng mở miệng.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Không phải cầu ngươi không giết ta, mà là chắc chắc ngươi sẽ không giết ta.