Phần 38
Đại Khỉ Ti trong lòng lo lắng, thân hình càng phóng nhanh thêm vài phần, cũng không lâu lắm, từ xa xa phía rừng tùng truyền đến tiếng binh khí chạm nhau, khi nàng nhìn thấy rõ tình huống bên kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thì ra Bồ Sát Thu Thảo đang cùng bảy đạo sĩ đang quần chiến, mắt thấy nàng mấy lần muốn phá vòng vây vọt ra, lại bị bảy đạo sĩ phối hợp chặt chẽ, luôn vây Bồ Sát Thu Thảo vào giữa, tuy rằng theo tình hình thì không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn thoát ra thì là tuyệt đối không thể.
Đại Khỉ Ti mỉm cười nói khẩy:
– Đa tạ muội thay tỷ ngăn cản cường địch, tỷ đi trước đây.
Nói xong liền hướng phía trên núi lao đi.
Bồ Sát A Thu Thảo vừa lo lắng lại hối hận, sớm biết như vậy vừa rồi tại Bão Tử Nham thì mình xông đến ngăn cản thì được rồi, dù sao chỗ đó chỉ bốn đạo sĩ, còn tại nơi đây thì có đến bảy tên. Cho dù nhân số chỉ nhiều hơn ba người, nhưng bọn họ phối hợp tinh diệu vô cùng, áp lực đến với nàng càng lúc càng lớn, hiện giờ có thể tự bảo vệ mình thì cũng không tệ rồi, chứ đừng nói đến tấn công bọn họ…
Đại Khỉ Ti đang phóng đi, đột nhiên trước mắt ánh kiếm lóe lên, thì ra những đạo sĩ kia nghe được các nàng xưng hô tỷ muội, thì cho là hai nàng cùng phe, nên phân ra chia người ra đem nàng ngăn lại.
Đại Khỉ Ti đôi mi nhăn lại, liền lập lại chiêu cũ, nhưng thấy rõ ràng chỉ lực không có cách nào tác động đến vũ khí của đối phương, ngược lại suýt chút nữa lại bị trường kiếm của người làm tổn thương tới ngón tay.
Bảy đạo sĩ này võ công cao hơn bốn đạo sĩ vừa rồi, bọn họ đang bày ra “Thiên Cương Bắc Đẩu Trận” vang danh thiên hạ của Trùng Dương cung, uy lực mỗi chiêu sử xuất là từ bảy người chất chồng lên, chỉ lực của Đại Khỉ Ti đương nhiên là bất động. Cứ như vậy trì hoãn, bảy đạo sĩ thừa cơ đem hai nàng vây vào ở bên trong trận, bảy thanh trường kiếm liên tục hướng trên thân hai người công tới.
Đại Khỉ Ti mày nhíu lại càng sâu, nàng biết được võ công của mình cao hơn những đạo sĩ kia, nhưng đó là đơn đả độc đấu, chỉ sợ mỗi người không ai đỡ được ba chiêu của nàng, cũng không biết vì sao, khi bảy người liên thủ lại thì làm cho nàng phải bất lực, có đôi khi đánh chặn được một người, thì những người còn lại bên cạnh đối phương cùng lượt phản kích, làm cho nàng đành phải biến chiêu nghênh đón địch.
Nàng thử nhiều cách, nếu đánh phần trên thì phần dưới đám đạo sĩ cùng ứng, đánh phần dưới thì các phần trên cùng đối, đâm phần giữa thì cả phần trên và phần dưới cùng ứng, hai nàng vẫn một mực khốn tại trong trận, không gian hoạt động càng lúc càng bị thu hẹp, cuối cùng đành phải lưng tựa lưng với nhau nghênh địch.
Đại Khỉ Ti âm thầm tức giận, vì trong khoảng thời gian vừa qua, Tống Thanh Thư hầu như giao hoan với nàng mỗi ngày, để cho thuận tiện nên nàng đã vứt bỏ vũ khí và ám khí trong xe ngựa, vì thế lúc xông lên núi thì không mang theo, nếu không thì cũng không đến mức không có vũ khí vừa không có ám khí để đối phó với cường địch.
Nếu có vũ khí, nàng có thể dùng mỗi khi chạm kiếm với đối phương thì dựa vào nội lực cường đại chấn động làm gãy trường kiếm đối phương, nếu nàng có ám khí, vài tên đạo sĩ này cũng sớm đã chết vì Đoạt Mệnh Kim Hoa dưới tay của nàng, đâu như lúc này ăn thiệt thòi như vậy.
Nhóm Tống Thanh Thư ba người cũng đã đến, Âu Dương Phong nhìn qua mấy chiêu liền cảm khái:
– Vương Trùng Dương quả nhiên bậc kỳ tài thiên hạ, hắn sáng tạo ra Bắc Đẩu Thiên Cương Trận này thật thần diệu, có thể chỉ cần vài tên đạo sĩ võ công bình thường mà lại ngăn cản được cao thủ võ lâm.
Đây chỉ là mấy đạo sĩ võ công bình thường, nếu là Toàn Chân thất tử tự mình sử xuất dàn trận, thì uy lực càng không giống bình thường, phải biết rằng trong Toàn Chân thất tử võ công cao nhất là Khâu Xử Cơ, thật ra thì nếu đối mặt với Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái cho dù là đủ Toàn Chân thất tử, chỉ sợ không qua mấy chiêu thì cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu Toàn Chân thất tử hợp thành Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, rõ ràng có thể đối kháng được chỉ có Hoàng Dược Sư là không rơi vào thế hạ phong…
Tống Thanh Thư đang suy nghĩ nhưng về vấn đề khác, những trận pháp Tống Thanh Thư đương nhiên là không hiểu, có rất nhiều trận pháp thần kỳ, ví như Cái Bang Đại Cẩu Trận, Võ Đang Chân Vũ Thất Tiệt Trận, Thiếu Lâm La Hán Trận, Trùng Dương cung Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, đều có công hiệu để cho người có võ công bình thường chiến thắng được cao thủ đứng đầu.
Nếu là có thể đem những trận pháp này dung nhập vào quân binh, chẳng phải quân của mình là vô địch thiên hạ rồi sao? Tống Thanh Thư liền bắt đầu cẩn thận quan sát trận pháp đối phương.
Nếu chính Toàn Chân thất tử tự mình bày trận, thì cho dù tu vi Tống Thanh Thư cũng không dễ dàng nhìn ra kẽ hở, thế nhưng trước mắt mấy đạo sĩ này võ công kém quá xa so với Toàn Chân thất tử, nên chỉ quan sát trong chốc lát, Tống Thanh Thư liền nhìn ra manh mối trong đó.
– Phu nhân, Thu Thảo, trái bước bốn bước, lui về năm bước.
Tống Thanh Thư mở miệng nói ra.
Bồ Sát Thu Thảo hơi do dự, còn Đại Khỉ Ti thì biết rõ võ công Tống Thanh Thư cực cao, nên không hoài nghi, liền giữ chặt Bồ Sát Thu Thảo hướng theo vị trí Tống Thanh Thư chỉ điểm mà bước…
Bảy đạo sĩ thấy các nàng thối lui đến phương vị quái lạ, còn chưa biết dụng ý gì, thì đạo sĩ có tên Thiên Quyền khẽ kêu lên, kéo theo sáu đạo sĩ từ phía bên trái chuyển tấn lên, muốn tiếp tục đem hai người vây vào giữa.
Bắc Đẩu Thất Tinh thành hình giống như cái muỗng, cái muỗng này do các đạo sĩ Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ hợp thành, chuôi muỗng thì theo thứ tự các đạo sĩ Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang tạo thành, kết nối giữa cái muỗng cùng chuôi muỗng là đạo sĩ Thiên Quyền, bởi vậy Thiên Quyền là người phải có võ công cao nhất trong bảy người, chịu trách nhiệm tiến thối.
Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
– Hướng phải hai bước.
Đại Khỉ Ti cùng Bồ Sát Thu Thảo theo lời mà đi.
Thiên Quyền đạo sĩ vốn định từ ba người phía đuôi muỗng thừa cơ phát động công nghiêng về bên sườn đối phương, thì đột nhiên thấy hai nàng di chuyển phương vị cực kỳ cổ quái, trường kiếm ba người vừa công đến đều không chạm trúng các nàng, ngược lại bảy người lại là mở rộng cửa ngõ, nên không thể phối hợp phòng ngự lẫn nhau, lập tức tay trái vung lên, nhằm kéo trận thế xoay chuyển.
Nào ngờ Diêu Quang đạo sĩ vừa chuyển bước, Tống Thanh Thư lại nói:
– Hướng phải đi phía trước hai bước.
Mắt thấy lần thứ hai bức lui được trận pháp đối phương, hai nàng tinh thần đại chấn, không chút do dự tuân theo chỉ thị của hắn, bảy đạo sĩ một lần nữa đem Thiên Cương Bắc Đẩu Trận phân bố rải ra, thì ngạc nhiên phát hiện trận pháp ở vào thế khó ép trận nên lúng túng.
– Hảo a!
Âu Dương Phong cũng nhìn ra manh mối nhược điểm trận pháp…
– Ngươi cứ để cho các nàng một mực đứng lại tại vị trí của cực bắc, nguyên lai Thiên Cương Bắc Đẩu Trận bị kẽ hở từ ngay ở chỗ này!
Tống Thanh Thư khẽ cười, cũng bội phục Âu Dương Phong ánh mắt cao minh, Thiên Cương Bắc Đẩu Trận là công phu thượng thừa của Toàn Chân giáo, nếu dày công tôi luyện đạt thành hỏa hầu, thực có thể nói vô địch thiên hạ.
Chỉ bất quá thiên đạo pháp tắc, vạn vật tương sinh tương khắc, trên đời không có khả năng tồn tại loại võ công hoàn toàn không có kẽ hở, đối mặt với trận pháp này, chỉ cần chiếm vị trí cực bắc, thì có thể lấy chủ đuổi nô, khiến cho Thiên Cương Bắc Đẩu Trận bị trói chân trói tay, thi triển không được cái tinh túy của trận.
Đương nhiên cũng bởi vì bảy đạo sĩ luyện trận pháp này không đạt đến tinh thục, không biết rõ vị khẩn yếu của cực bắc, chứ nếu như là do Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ… chủ trì trận pháp, thì sẽ quyết không để cho địch nhân dễ dàng dễ dàng chiếm được vị trí cực bắc…
Kế tiếp bảy tên đạo sĩ liền mấy lần biến hóa phương vị, Tống Thanh Thư lại theo đuổi bên cạnh chỉ điểm, trước sau hai nàng vẫn chiếm giữ được vị trí then chốt.
Lúc này Thiên Khu đạo sĩ đã nhìn ra không ổn, liền kêu lên:
– Biến trận!