Phần 4
Hoàn Nhan Bình không thể tin được nhìn hắn:
– Đến tột cùng là ngươi điên hay là ta điên rồi?
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Tại sao cô nương lại phản ứng như vậy chứ?
– Bởi vì trong quân doanh không cho phép làm cái loại chuyện này, hơn nữa cho dù là trong quân doanh cho phép, ngươi cảm thấy ta sẽ ngủ với ngươi sao?
Hoàn Nhan Bình tức giận nói.
– Thứ nhất, hiện tại lúc này cũng không tính chính thức tiến quân, nên sẽ không có người nào sẽ để ý đến chi tiết loại này, thứ hai, cô nương vì sao lại không ngủ cùng tại hạ đây?
Hoàn Nhan Bình sắc mặt lập tức chuyển sang lạnh lẽo:
– Đúng vậy, thật sự chúng ta đã từng phát sinh qua quan hệ, nhưng bây giờ ta biết rõ ngươi không phải là tỷ phu của ta, ngươi cho rằng chỉ cần dựa vào một đêm kia ta sẽ phải ngủ với ngươi sao? Ta không giống như nữ nhân người Hán sau khi bị chiếm đoạt thân thể, thì sẽ phải theo nam nhân đó…
– Cũng bởi vì tại hạ biết rõ chỉ bằng vào một đêm kia thì chưa đủ, cho nên muốn cùng cô nương thêm nhiều mấy đêm nữa, để cho tình cảm của chúng ta có thể càng tiến một bước…
Tống Thanh Thư cười nói…
– Tuy rằng cô nương không phải là nữ nhân người Hán, nhưng tại hạ là người Hán a, một đêm kia đã xảy ra, sau đó tại hạ đã xem cô nương trở thành thành nữ nhân của tại hạ rồi, chẳng lẽ cô nương vẫn không muốn nhận món nợ này?
– Vô sỉ!
Hoàn Nhan Bình cũng không chịu được nữa, vút một phát, cây roi hướng trên mặt hắn đánh tới, Tống Thanh Thư kẹp lấy đầu roi, cổ tay hắn run lên, Hoàn Nhan Bình liền không tự chủ được hướng đến phía trong lòng ngực của hắn ngã nhào tới, hắn một tay giữ lấy bờ eo của nàng để tránh cho nàng té ngã, cúi đầu tại bên tai nàng nói:
– Chúng ta lúc trước cũng không phải là chưa từng có đánh qua, rõ ràng cô không phải là là đối thủ của tại hạ mà còn muốn cùng tại hạ đánh, có phải đây chỉ là cái cớ yêu thương nhung nhớ phải không?
– Ngươi… Hoàn Nhan Bình giận muốn điên lên, đột nhiên Tống Thanh Thư đè xuống môi của nàng:
– Xuỵt! Có phải là cô nương gọi người đi theo tới đây trợ giúp?
Hoàn Nhan Bình mờ mịt lắc đầu.
Tống Thanh Thư thuận tay gỡ xuống cái khuyên tai của nàng, nghiêng đầu tập trung lắng nghe qua, liền giơ tay lóe lên, Hoàn Nhan Bình thậm chí không nhìn thấy rõ ánh chớp lên của cái khuyên tai mình, thì đã nghe được từ bên ngoài phủ trướng truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó Tống Thanh Thư phóng ra bên ngoài, vài tiếng trầm thấp quyền chưởng chạm nhau, rồi tất cả lại lâm vào bình tĩnh yên lặng, đến khi Tống Thanh Thư quay trở lại bên trong, bàn tay đang bấm tại trên cổ một người bịt mặt.
– Hắn là ai?
Hoàn Nhan Bình hoảng sợ hỏi.
– Không biết…
Tống Thanh Thư lắc đầu…
– Võ công của hắn cũng không tệ…
Nói xong liền lột xuống cái khăn đen bịt mặt.
Hoàn Nhan Bình thoáng cái nhìn ngây cả người:
– Bồ Sát Thế Kiệt?
Bồ Sát Thế Kiệt lúc này quả thực là vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết bình thường hắn được xưng danh là đệ nhất cao thủ trong kinh thành Đại Hưng Quốc, thời điểm trước đó vẫn còn trước mặt Hoàn Nhan Bình khinh bỉ võ công của Đường Quát Biện, kết quả bây giờ lại bị đối phương nắm lấy trong tay như một con gà, càng làm cho hắn khó chịu là chỉ không quá ba chiêu liền bị Đường Quát Biện bắt được! Mặc dù nguyên nhân bị đối phương xông ra đánh lén nên hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng cao thủ ra chiêu là tranh giành trước tiên cơ, chứ không giống như trên lôi đài công bằng luận võ, đạo lý này thì Bồ Sát Thế Kiệt cũng biết được rất rõ ràng.
Đồng dạng khi nhìn thấy hắn biểu lộ ra khác thường thì sẽ có phản ứng hoàn toàn bất đồng, ví như khi phát hiện ra trên người Tống Thanh Thư mang tuyệt thế võ công, Ca Bích phản ứng đầu tiên chính là liền biết hắn là giả mạo trượng phu của mình, còn Bồ Sát Thế Kiệt thì cho rằng Đường Quát Biện những năm qua một mực che giấu võ công, thâm tàng bất lộ, mà không hề hoài nghi gì đến thân phận của hắn.
– Nguyên lai là Bồ Sát tướng quân a, không biết đêm khuya bái phỏng có chuyện gì vậy?
Tống Thanh Thư buông lỏng tay ra, vốn là muốn bảo đảm giữ lấy bí mật, ý định sẽ thuận tay diệt trừ người này, nào ngờ lại là Bồ Sát Thế Kiệt, đối phương có thân phận mẫn cảm, lại là đích tử của Bồ Sát A Hổ Đặc, cho nên cũng có chút khó xử rồi, may mắn hắn cũng vừa mới tới không bao lâu, có lẽ cũng không có nghe được những lời không nên nghe được…
Bồ Sát Thế Kiệt vuốt vuốt cổ, miệng há thở hổn hển, có chút ấp a ấp úng đáp nói:
– Tại hạ lo lắng… lo lắng công chúa bị xảy ra chuyện, vì vậy cố ý đến đây thăm dò…
– Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!
Hoàn Nhan Bình tức giận nói, rồi lại nghĩ đến vừa rồi ngã vào trong long ngực của Tống Thanh Thư, nên có chút chột dạ…
Tống Thanh Thư lập tức hiểu rõ:
– Có phải là tướng quân ưa thích Bình nhi?
Nghe hắn gọi Hoàn Nhan Bình thân mật như vậy, Bồ Sát Thế Kiệt khó chịu trong lòng, nhưng lại nghĩ đến võ công của đối phương, đành nói:
– Không sai…
– Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu vốn là chuyện tốt, bất quá có một câu nói, không biết là tướng quân có từng nghe qua chưa, cái gọi là duyên phận thiên định, bán mạc cưỡng cầu.
Theo trong khoảng thời gian tại trong phủ thu tập được tin tức, thì Bồ Sát Thế Kiệt cũng là một nam nhân tốt, đồng thời cũng là người chính trực, vì thế Tống Thanh Thư cũng không muốn làm khó hắn…
– Bình nhi rõ ràng đã cự tuyệt qua rồi, tướng quân cần gì phải quấn quýt si mê đây?
Bồ Sát Thế Kiệt vẻ mặt cô đơn:
– Đã xảy ra chuyện đêm nay, tại hạ cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục truy cầu công chúa nữa rồi, chỉ bất quá cũng có một câu muốn hỏi, mong rằng tả thừa đại nhân bỏ qua cho.
– Cứ nói đi…
Tống Thanh Thư bảo hắn.
– Tại hạ biết rõ công chúa ưa thích tả thừa đại nhân, bất quá tả thừa đại nhân đã thân đã là phò mã của đại quốc công chủ rồi, vậy thì về sau làm như thế nào làm cho công chúa hạnh phúc được chứ?
Bồ Sát Thế Kiệt thẳng vào nhìn qua Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư còn chưa có trả lời, thì Hoàn Nhan Bình đã cau mày mở miệng trước:
– Đây là chuyện ta cùng với tỷ phu, không nhọc ngươi là một ngoại nhân phải hao tâm tổn trí, cứ cho dù là tỷ phu không thể lấy ta, cho dù ta có âm thầm làm tình nhân bên trong màn tối của hắn thì cũng nguyện ý.
Nàng tuy rằng cũng chán ghét Tống Thanh Thư, bất quá so với Bồ Sát Thế Kiệt giống như con ruồi cứ quấn quýt lấy thì Tống Thanh Thư ngược lại thuận mắt hơn rất nhiều.
Bồ Sát Thế Kiệt như gặp thiên lôi đánh, cười khổ:
– Thì ra là thế, lúc trước là ta đường đột công chúa, mong rằng công chúa đừng có để ở trong lòng.
Nhìn theo thân ảnh của hắn biến mất tại trong đêm đen, Tống Thanh Thư nhịn không được nói:
– Cô nương lời nói này đối với hắn quá là đả kích đi…
Hoàn Nhan Bình tức giận hừ một tiếng…
– Không nói như vậy, thì làm sao có thể triệt để làm cho hắn chết tâm chứ?
Tống Thanh Thư lập tức liền hỏi:
– Vậy lời nói mới rồi, có phải là thật trong tâm hay sao?
– Ngươi đừng có vội đắc ý…
Hoàn Nhan Bình vội lui về sau một bước…
– Coi như là vừa rồi lời nói kia là thật trong nội tâm của ta, cũng là ý nói đến tỷ phu chính thức của ta, chứ không phải là người giả mạo như ngươi.
– Tại hạ cũng không phải là người giả mạo…
Tống Thanh Thư vênh váo nói…
– Không tin cô nương đi hỏi tỷ tỷ của cô nương đi, tại hạ tuy rằng trước đây không phải là tỷ phu của cô nương, nhưng về sau sẽ là tỷ phu của cô nương.
– Cái gì mà là tỷ phu trước đây, tỷ phu về sau chứ, nói năng cứ bừa bãi lộn xộn…
Hoàn Nhan Bình gắt một cái, quay người liền rời đi, nhưng chỉ thấy hoa mắt, Tống Thanh Thư đã ngăn ở trước người của nàng rồi.
– Hôm nay tại hạ tuyệt sẽ không để cho cô nương rời đi, bởi vì một khi cô nương rời đi, chỉ sợ về sau tại hạ sẽ thật sự vĩnh viễn mất đi cô nương…
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn nàng.
Thấy Bồ Sát Thế Kiệt cũng đánh không lại hắn, Hoàn Nhan Bình đã triệt để buông tha ý niệm động võ trong đầu, hơn nữa giữa hai người bọn họ lại có mối quan hệ đặc thù, cũng không thể cao giọng kêu cứu để những người khác chạy tới, do dự hồi lâu Hoàn Nhan Bình đành dậm chân:
– Muốn ta lưu lại cũng có thể, bất quá ta ngủ ở trên giường, ngươi ngủ ở dưới đất thì mới được…
– Không thành vấn đề.
Tống Thanh Thư trả lời rất dứt khoát…