Phần 44
Bồ Sát Thu Thảo chưa từng có chán ghét qua một người đến mức như thế này, nhất là nữ nhân này, trong lòng thầm mắng liên tục: “Bất quá chỉ là một sủng cơ lén lút của phò mã mà thôi, cuối cùng vẫn là một nữ nhân không thể lộ ra ánh sáng bên ngoài…”
Đường Quát Biện hôm nay ngập trời quyền hành cũng là dựa vào lấy được thê tử là công chúa, chờ sau này hồi kinh, mình sẽ đem chuyện dọc theo con đường này đã xảy ra tiết lộ cho hoàng thất biết rõ, để cho hoàng đế cùng công chúa biết rõ vị phò mã Đường Quát Biện ở bên ngoài lén lút với nữ nhân này, ta cũng không tin còn giữ lại được ngươi Đường Quát Biện.
Vừa nghĩ như thế, Bồ Sát Thu Thảo thấy mình dễ chịu hơn nhiều, lúc này mới đi đến trước mặt Tống Thanh Thư quỳ xuống, nói:
– Công tử mời uống trà.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ Đại Khỉ Ti làm nhục Bồ Sát Thu Thảo, nàng sẽ còn tiếp tục ý đồ như vậy chứ không bỏ qua cho Bồ Sát Thu Thảo…
Bất quá Đại Khỉ Ti vốn chính là loại người tính khí kiêu ngạo, nếu hắn muốn triệt để thu phục nàng, thì không thể ngăn chặn lại sở thích ý muốn của nàng, hắn so sánh, Đại Khỉ Ti dù sao cũng quan trọng hơn, Bồ Sát Thu Thảo chỉ là đại tiểu thư Bồ Sát gia tộc, cũng không có thể hoàn toàn thay mặt được cho lợi ích của Bồ Sát gia tộc.
Bởi vậy Tống Thanh Thư tuy rằng có do dự, nhưng cũng nhận lấy chén trà Bồ Sát Thu Thảo đưa tới, đương nhiên vì muốn hòa hoãn, hắn đem Bồ Sát Thu Thảo đỡ lên:
– Tiểu thư mau mau đứng lên!
Bồ Sát Thu Thảo lặng yên đứng lên, cắn môi không đáp lời, cứ như vậy trầm mặt đứng ở bên cạnh, Đại Khỉ Ti trong khoảng thời gian này ác khí, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn đứng ở một bên…
Lúc này Doãn Chí Bình mời mười sáu đại đệ tử đến tòa biệt viện, thương lượng đối sách:
– Việc này trọng đại, tiểu đệ không dám tự tiện làm chủ, muốn lắng nghe cao kiến các vị sư huynh.
Lý Chí Thường lắc đầu nói:
– Kim quốc xâm lấn, giết hại dân chúng, chúng ta làm sao có thể nào nhận sắc phong?
Trương Chí Quan Nói:
– Chung Nam sơn là Mông Cổ quản, đạo quán chúng ta cũng đều bên trong cảnh nội Mông Cổ, nếu cự tuyệt nhận sắc phong, mắt thấy Toàn Chân giáo chính là một trận đại họa.
Thật ra thì tam đại đệ tử của Toàn Chân giáo cũng không có hòa thuận bền chắc, có rất nhiều đệ tử khác cùng với đám đệ tử nhất mạch của Khâu Xử Cơ không thân cận, hai cỗ thế lực này coi như là có thế lực ngang nhau, địa vị cũng ngang nhau.
Đương nhiên cũng không nhất định nói rõ trong lòng Trương Chí Quan nguyện ý tiếp nhận sắc phong, chỉ bất quá đám người của Doãn Chí Bình rõ ràng phản đối sắc phong, mà Trương Chí Quan là người cầm đầu bên đối nghịch ngược lại với đám nhất mạch bên Doãn Chí Bình, nếu như hắn phụ họa cùng với đối phương, chẳng phải là đã làm mất đi vốn liếng? Hơn nữa càng trọng yếu hơn chính là chỉ cần Toàn Chân giáo thực sự dựa theo quan điểm của hắn mà tiếp nhận sắc phong, thì uy vọng của hắn sẽ lập tức vượt qua Doãn Chí Bình.
Cái gì quan điểm chi tranh, lộ tuyến chi tranh, toàn bộ đều là hư nhược đấy, nói đến cùng chỉ là quyền lực chi tranh.
Mắt thấy song phương bên nào cũng cho là mình đúng, cuối cùng khí thế hung hăng đã muốn rút kiếm đánh nhau. Một đạo nhân râu tóc hoa râm liên tục khoát tay, nói:
– Các vị sư đệ, có chuyện gì thì hảo hảo nói chuyện, đừng có hung hăng như vậy…
Vương Chí Thản nói:
– Theo sư huynh nói phải nên làm như thế nào?
Đạo nhân kia nói:
– Theo ta… um… người xuất gia từ bi, có thể nhiều cứu được nhiều sinh mệnh, đó chính là đức hiếu sinh trời cao… um… à… chúng ta nếu như là bị hoàng đế Kim quốc sắc phong, thì có thể khuyên can quân thần binh tướng Kim quốc đừng có giết chóc tràn lan, cũng coi như là không làm trái với lời tổ sư dạy bảo, còn có thể nương nhờ lực lượng Kim quốc để đối phó Mông Cổ, để Đại Tống có thời gian nghỉ ngơi chờ cơ hội.
Có vài tên đạo nhân khác phụ họa nói:
– Đúng vậy a! Đúng…
Bọn họ là nhóm trung lập không theo bên nào, cho nên nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thật sự không muốn nhìn thấy Trùng Dương cung gặp chiến hỏa, huống chi Trương Chí Quan mới vừa nói cũng hợp tình hợp lý, bọn họ liền có chênh lệch nghiêng về việc tiếp nhận sắc phong.
Nhìn thấy ý kiến tiếp nhận sắc phong chiếm được thượng phong, nhóm nhất mạch bên Doãn Chí Bình trong lòng mọi người khẩn trương.
Trong lúc đang huyên náo túi bụi, Doãn Chí Bình vỗ bàn, nói ra:
– Các vị sư huynh ngồi lại, nghe tiểu đệ nói đây.
Chưởng giáo Toàn Chân giáo từ trước đến nay uy quyền rất lớn, chúng đạo nhân lúc này ngồi xuống, không dám tranh cãi nữa…
Trương Chí Quan tuy rằng không cam lòng, bất quá người bên trung lập đã lên tiếng, hắn cũng không dám xúc phạm làm nhiều người tức giận, đành trước hết nghe Doãn Chí Bình nói như thế nào.
Doãn Chí Bình chậm rãi nói:
– Tiểu đệ vô đức vô năng, lấy làm thẹn khi nhận trách nhiệm chưởng giáo, không thể ngờ được mới ngày đầu tiên tiếp nhận liền gặp gỡ chuyện đại sự như thế này.
Nói xong ngẩng đầu lên, vẻ mặt như xuất thần, ánh mắt mười sáu đại đại đệ tử đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn, trong đạo quán chợt yên tĩnh không có tiếng động…
Qua một lúc, Doãn Chí Bình nói:
– Bổn giáo chính là do tổ sư Vương Trùng Dương sáng lập, rồi dựa vào Mã chân nhân, Lưu chân nhân, Khưu chân nhân phát dương quang đại. Tiểu đệ kế nhiệm chưởng giáo, làm sao dám làm trái lời Vương, Mã, Lưu, Khưu chân nhân giáo huấn? Chư vị sư huynh, dưới mắt đại quân Mông Cổ nam công Tương Dương, xâm chiếm ranh giới, giết hại dân chúng, nếu là bốn vị tiền bối chưởng giáo nói trên vào lúc này, trong đó ai sẽ là người tiếp nhận sắc phong, còn ai là người không nhận sắc phong?
Toàn bộ sau khi nghe lời này, lặng yên không lên tiếng, Vương Trùng Dương, Mã Ngọc, Lưu Xử Huyền, Khâu Xử Cơ xưa nay làm việc: Vương Trùng Dương qua đời đã lâu, toàn bộ tam đại đệ tử đều không thấy qua, Mã Ngọc khiêm tốn đôn hậu, xử sự tình cảm yên tĩnh tùy theo tự nhiên, Lưu Xử Huyền cách đối nhân xử thế quá thâm sâu, chúng đệ tử không dễ suy đoán tâm ý của lão, chỉ có Khâu Xử Cơ là tính như lửa bừng, trung nghĩa hơn người.
Mọi người vừa nghĩ tới Khâu Xử Cơ, không hẹn cùng kêu lên:
– Chỉ có Khưu Xử Cơ tất nhiên là không chấp nhận sắc phong…