Phần 71
– Ta cũng không biết.
Nghe được câu hỏi Tống Thanh Thư, Tiểu Long Nữ mờ mịt, trời đất bao la, mình có thể đi đến nơi nào đây?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm Tiểu Long Nữ chỉ sợ khả năng lớn là quay về cổ mộ, trong nội tâm nghĩ như vậy, liền thuận miệng nói ra.
– Cổ mộ?
Tiểu Long Nữ trên mặt lộ vẻ động tâm, bất quá rất nhanh nghĩ đến tình cảnh Dương Quá cùng nữ nhân khác tại trong cổ mộ tứ chi quấn giao, trong lòng một hồi quặn đau, liền lắc đầu…
– Không, ta sẽ không quay về cổ mộ.
– Không trở về cổ mộ, sư muội muốn đi tìm Dương Quá sao?
Tống Thanh Thư hỏi dò, hắn lo lắng Tiểu Long Nữ vi tình sở khốn, cuối cùng lại đi tìm Dương Quá, nên mới hỏi như vậy.
– Quá nhi?
Tiểu Long Nữ lắc đầu, sắc mặt đau khổ.
– Hắn cùng với nữ nhân kia đồng túc song tê vui thích rồi, ta đâu có thể đến trộn lẫn vào.
Gặp miệng Tống Thanh Thư khẽ nhúc nhích, Tiểu Long Nữ chặn lại nói:
– Ngươi đừng hỏi ta nữa, ta cũng không biết sẽ đi đến nơi nào, chỉ là khắp nơi đi quanh, nhìn xem phong cảnh các nơi, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn chút ít.
Nói xong nàng quay người rời đi, Tống Thanh Thư thân hình lung lay, hắn vẫn còn không có phóng ra bước chân, Tiểu Long Nữ đã bị luân phiên đả kích, để cho nàng đi khắp nơi giải sầu cũng tốt, dù sao nàng hiện tại nội thương cũng đã ổn định, nên không phát sinh lần nữa cái loại tẩu hỏa nhập ma ngất đi vừa rồi, hơn nữa nàng cũng một thân võ công cao minh, cho dù đụng phải cao thủ như Kim Luân Pháp Vương thì cũng tự bảo vệ mình dư sức…
Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, Tống Thanh Thư mũi chân điểm một cái đã ngăn ở trước mặt Tiểu Long Nữ.
– Ngươi…
Tiểu Long Nữ đôi mi thanh tú cau lại, vẻ mặt không vui.
– Ta cũng không phải là đến quấn quýt với muội nữa, mà chỉ là muốn đưa muội một vật…
Tống Thanh Thư đưa cho nàng một viên thuốc màu vàng cỡ trứng bồ câu…
– Sư muội, võ công của muội mặc dù cao, nhưng kinh nghiệm giang hồ vẫn chưa đủ, vạn nhất đụng phải kẻ xấu đối với muội dùng thủ đoạn hạ lưu thì phiền toái. Đây là viên Thông Tê Địa Long Hoàn hãy mang theo, đừng nhìn nó màu sắc trầm tối tầm thường, nhưng mà nó được Tây Độc Âu Dương Phong kinh phối lấy các loại thiên tài địa bảo chế luyện qua, mang tại trong thân thể, bách độc bất xâm, độc xà độc trùng gì cũng không dám tấn công, miễn cho đụng phải loại người tiểu nhân gian trá như Triệu Chí Kính làm hại.
Viên Thông Tê Địa Long Hoàn này vô cùng trân quý, Âu Dương Phong năm xưa cũng chỉ luyện chế ra một viên đưa cho Hoàng Dung làm sính lễ. Về sau Âu Dương Phong tại Hải Lăng Vương Phủ của Kim quốc làm khách khanh, Kim quốc lúc đó cướp bóc Bắc Tống, Liêu quốc, trong khố phòng chồng chất như núi các loại thiên tài địa bảo, Hoàn Nhan Lượng vì muốn lôi kéo Âu Dương Phong, đối với các yêu cầu của lão đều hữu cầu tất ứng, bởi vậy Âu Dương Phong lại luyện chế thêm ra một viên.
Âu Dương Phong là tông sư chuyên dùng để độc, viên Thông Tê Địa Long Hoàn lưu lại tại trên thân thể của lão thì không có tác dụng gì, vốn là lão chuẩn bị tặng cho Hoàn Nhan Lượng đấy, kết quả Hoàn Nhan Lượng bị kết thúc, lão liền biết thời biết thế liền đưa tặng cho Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nội công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, bách độc cũng bất xâm, viên Thông Tê Địa Long Hoàn hắn có lưu cũng không có tác dụng gì, còn chi bằng đưa cho Tiểu Long Nữ, dù sao Tiểu Long Nữ thì không thông thế sự, đưa cho nàng cũng là yên tâm hơn.
Tiểu Long Nữ ngẩn ngơ, còn chưa có kịp phản ứng, thì Tống Thanh Thư đã đem dược hoàn nhét vào trong tay nàng.
– Tạ… tạ… ơn…
Tiểu Long Nữ có chút không lưu loát nói ra.
Tiểu Long Nữ trước giờ không có đối với bất cứ ai nói câu tạ ơn, thế nhưng đối với Tống Thanh Thư thì khác, trước sau hắn đã mấy lần cứu được tính mạng của nàng, còn nghĩ đến giúp nàng chu đáo như vậy, trên đời này ngoại trừ sư phụ Tôn bà bà, lại thêm một Quá nhi, chưa từng có người nào đối với nàng tốt như hắn vậy.
Dù là Tiểu Long Nữ tính tình lãnh đạm, trong lòng cũng khó tránh khỏi nổi lên rung động, chỉ là lúc trước tại trong cổ mộ hai người trời đưa đất đẩy đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên một cảm kích, cuối cùng hóa thành nhàn nhạt tạ ơn hai chữ.
Tống Thanh Thư cười:
Có thể được sư muội chính miệng nói ra tạ ơn hai chữ, ta cũng đã đủ hài lòng.
Tiểu Long Nữ nghe hắn nói, hé miệng cười yếu ớt, bất quá lại nghĩ tới đêm qua hắn ở bên cạnh mình mà lại tiếp tục làm chuyện như vậy, nụ cười trên môi liền thu vào:
– Tốt rồi, ta đi đây…
Tống Thanh Thư lần này không có ngăn cản nàng, mỉm cười:
– Sau này sẽ gặp lại.
– Sau này… còn có gặp lại sao?
Tiểu Long Nữ lúc rời đi thì trong lòng cũng xoắn xuýt, tại sâu trong nội tâm là muốn nói sau này sẽ không gặp lại đấy, nhưng nghĩ tới đối phương đã vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy, nếu nói như vậy thì có chút quá tuyệt tình, vì thế mới nói còn có gặp lại sao? Đến khi nàng biến mất tại trong tầm mắt Tống Thanh Thư, nàng cũng chưa có hiểu rõ ràng về vấn đề có nên gặp lại hắn không? May mắn tính tình của nàng vốn là không màng đến chuyện thế nhân, một lát sau đã đem chuyện này để qua một bên rồi.