Phần 84
Tiêu Uyển Nhi ôn nhu đáp:
– Trong khoảng thời gian này thế lực khắp nơi đều phái người đến Dương Châu lôi kéo Lý Khả Tú, ngoại trừ một ít thế lực có thực lực quá yếu thì không có hy vọng, còn dư lại có sứ giả các nước, theo thứ tự là Kim, Mông Cổ, Liêu, Nam Tống.
– Lý Khả Tú trên danh nghĩa vẫn là quan triều đình, nhưng triều đình Thanh quốc biết rõ lão đã có tâm tư khác, bởi vậy nên phái trọng thần là Tác Ngạch Đồ tự mình đến đây, nghe nói Lý Khả Tú cùng hắn đã nói chuyện mấy lần, về sau lợi dụng tình hình hải khấu hung hăng ngang ngược ngoài miền duyên hải lão đã lẩn trốn vào bên trong lục doanh, để cho Tác Ngạch Đồ phơi thân tại nha môn Hoài Dương, đồng thời bảo các quan viên tại Giang Chiết liên tục bái phỏng Tác Ngạch Đồ, khiến cho Tác Ngạch Đồ biết rõ lão đang giở trò cũng không tiện phát tác. Kim quốc sứ giả hôm nay vào thành, hình như là do một tên là Đường Quát Biện đấy, nghe nói hắn tại Kim quốc chức quan rất cao, là đệ nhất quyền thần của Kim quốc, bất quá hắn tùy thân không mang theo thị vệ nhiều, đám thát tử này đúng là ngu si, mang ít hộ vệ như vậy cũng không sợ ở bên cạnh bị người nắm bắt cơ hội ám sát sao. Ủa… đại đương gia sắc mặt của ngươi như thế nào khó coi như vậy chứ?
Tống Thanh Thư phiền muộn, nghĩ thầm ta chính là cái tên đang bị ngươi mắng là ngu si đây này, bất quá hắn bất tiện giải thích với Tiêu Uyển Nhi, đành phải tùy ý mà ứng phó với nàng vài câu.
Tiêu Uyển Nhi tiếp tục nói:
– Kim quốc sứ giả cũng được an bài tại nha mô Hoài Dương, lần này người của Thanh quốc cùng Kim quốc họp tại một chỗ, một muốn trấn an Lý Khả Tú, một muốn xúi giục Lý Khả Tú, cũng không biết có thể hay không chó cắn chó cắn lộn với nhau.
Nàng đương nhiên đối với Kim, Thanh hai nước, đều không có cảm tình gì.
– Khục khục…
Gặp Tiêu Uyển Nhi càng nói càng hưng phấn, Tống Thanh Thư vội vàng ngắt lại…
– Được rồi… tình huống Kim, Thanh hai nước ta đều rõ ràng, còn những chuyện khác thì sao?
Tiêu Uyển Nhi nghi ngờ nhìn hắn, trong tâm nghĩ tới địch nhân lớn nhất của Kim Xà doanh không phải là Kim, Thanh hai nước này sao? Thế nhưng nàng lại nào biết đâu Kim, Thanh hai nước hôm nay đã là sản nghiệp của nhà mình.
Nàng không tiện vi phạm ý tứ của Tống Thanh Thư, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nói tiếp:
– Mông Cổ cùng Kim, Thanh đều là kẻ thù truyền kiếp, sứ giả của bọn họ đương nhiên không dám giống như Kim quốc, gióng trống khua chiêng vào thành như vậy, mà là cải trang lăn lộn trà trộn vào, Lý Khả Tú âm thầm đưa bọn họ an bài tại trong phủ đệ của một thương nhân buôn muối, đó là một nhà nổi danh phú hào tại Dương Châu, phủ đệ xa hoa, Lý Khả Tú đưa bọn chúng an bài tại đó, đủ để biểu hiện là rất coi trọng.
Tống Thanh Thư vội hỏi:
– Vậy có biết rõ sứ giả Mông Cổ đến là ai không?
Tiêu Uyển Nhi lắc đầu:
– Mông Cổ một đoàn người hành tung thần bí, lại tận lực che giấu thân phận, nếu không có lấy được tin tức, ngay lúc bọn họ vào thành thì chúng ta cũng không biết, hiện tại toàn bộ người thành Dương Châu biết rõ bọn họ có mặt tại đây chỉ sợ cũng không nhiều lắm. Hơn nữa bọn hắn sau khi vào phủ, cao thủ thủ hạ đã âm thầm bao vây kín mít, một con ruồi cũng không bay lọt vào, ta không muốn hy sinh tính mạng các huynh đệ, nên buông tha không vào điều tra.
– Làm tốt lắm, chính là muốn tránh hy sinh vô ích, Mông Cổ bên kia đến lúc đó cứ giao cho ta tự mình điều tra là được rồi…
Tống Thanh Thư trong đầu liền hiện ra dung nhan Triệu Mẫn kiều diễm, không biết lần này sứ giả Mông Cổ có phải là nàng hay không đây?
Tống Thanh Thư rất nhanh liền lắc đầu, lần trước Triệu Mẫn ly khai phủ Đại Hưng, nàng rõ ràng nói là đi điều tra tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc, há lại đến Dương Châu đi sứ.
– Riêng có sứ giả Liêu quốc thì không được đãi ngộ tốt như vậy, Lý Khả Tú giống như không có ý an bài chỗ ở của bọn họ, khiến cho bọn họ phải đến thành nam bao thuê tửu điếm Duyệt Lai.
Tiêu Uyển Nhi có chút hả hê, dù sao những sứ giả này đều là chạy tới cùng Kim Xà doanh tranh đoạt Lý Khả Tú đấy.
– Liêu quốc hôm nay như mặt trời sắp lặn, Lý Khả Tú không quản đến bọn họ cũng nằm trong dự liệu.
Tống Thanh Thư cười nói…
– Còn về Nam Tống thì sao đây?
– Lý Khả Tú đối với sứ thần Nam Tống hình như cũng rất để tâm đấy, đưa bọn họ an bài tại bên trong trong chùa Thiền Trí Tự nổi danh thành Dương Châu, chỗ đó hoa thược dược rất là nổi danh, cảnh đẹp và tĩnh mịch.
Tiêu Uyển Nhi đáp.
– Xem ra Lý Khả Tú có khuynh hướng lựa chọn giữa Mông cổ và Nam Tống a.
Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, hôm nay rõ ràng Kim, Thanh trong ngoài đều khốn đốn, hơn nữa Kim Xà doanh quật khởi, đem bản đồ Thanh quốc chặn ngang chặt đứt, khu vực Giang Chiết sẽ nhất định đổi chủ, Lý Khả Tú lựa chọn tốt nhất chính là Nam Tống lân cận hoặc là Mông Cổ cường đại nhất.
– La phu nhân, Nam Tống sứ giả là ai?
Tống Thanh Thư hỏi tiếp.
Tiêu Uyển Nhi mỉm cười nói…
– Nam Tống phái tới chính là Lục Du quản Xu Mật Viện, đi theo còn có trang chủ Quy Vân trang là Lục Quán Anh cùng với trang chủ phu nhân Trình Dao Già.
– Lục Du?
– Đại đương gia nhận thức hắn?
Tiêu Uyển Nhi hỏi.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Không biết, bất quá nghe tiếng đã lâu, đã sớm muốn gặp chân nhân rồi.
Tống Thanh Thư đột nhiên ngạc nhiên nói:
– Kỳ quái, Xu Mật Viện tại trong mắt cao tầng, thì cũng không có trọng lượng là bao, Thanh quốc, Kim quốc đều phái ra sứ giả cấp trọng thần, Mông Cổ là ai tuy rằng không biết, nhưng chắc hẳn cũng là người có thân phận cực kỳ tôn quý, trong khi Nam Tống lại chỉ phái chức quan không lớn không nhỏ tới đây, không khỏi cũng quá xem nhẹ chuyện này quá a.
– Phu phụ Lục Quán Anh của Quy Vân trang như thế nào lại cùng Nam Tống triều đình có quan hệ chứ?
Tống Thanh Thư lại nghĩ tới một chuyện, Quy Vân trang lúc trước ở Thái Hồ, hôm nay biến hóa nhanh chóng, liền biến thành quan viên của triều đình, chuyện này cũng là quá kỳ quái đi.
Tiêu Uyển Nhi nói:
– Trước kia Kim Long bang chúng ta cũng ở cảnh nội y Giang Tô, đối với Quy Vân trang tình huống thì cũng có biết một chút, trang chủ họ Lục, là tộc nhân Sơn Âm Lục thị, mà Lục Du cũng là Sơn Âm Lục thị, hơn nữa phu phụ Lục Quán Anh xưa nay cùng phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung giao hảo, những năm gần đây này cũng một mực dấn thân vào sự nghiệp chống cự dị tộc, đã có mấy tầng thân phận như vậy, thì phu phụ bọn họ đưa thân đến triều đình Nam Tống cũng chẳng có gì lạ.
– Thì ra là thế, Sơn Âm Lục thị…
Tống Thanh Thư hiểu ra…