Phần 88
– Chờ một chút.
Thời khắc mấu chốt này thì ngược lại Tiêu Uyển Nhi trấn định chút ít, trước ổn định trượng phu phía ngoài, sau đó chỉ ra cửa sổ phía sau, ý bảo Tống Thanh Thư từ nơi đó đào tẩu.
Tống Thanh Thư cười khổ, không nghĩ tới mình rõ ràng cũng có ngày bị chật vật như vậy, bất quá nếu như hắn không muốn có hành động giết phu đoạt thê xấu xa, thời điểm này cũng chỉ có cách là chạy trốn mà thôi.
Tống Thanh Thư vội vàng mặc lại y phục, thuận tay đem y phục của nàng còn rơi rớt trên đất ném quay về cho Tiêu Uyển Nhi, khiến cho nàng cũng đỏ thẫm mặt khi nhìn thấy cái tiểu nội khố của mình trước đó cũng là ướt đẫm một mảnh.
– Tại sao lâu như thế?
Bên ngoài lại truyền tới tiếng của La Lập Như, rõ ràng hắn đã có chút hồ nghi.
– Lập tức tới đây.
Tiêu Uyển Nhi một bên cài nút thắt vạt áo, một bên đem Tống Thanh Thư đẩy đi ra bên ngoài, thúc giục nói:
– Đi mau… đi mau!
Tống Thanh Thư trước khi đi đột nhiên sắc mặt cổ quái mà chỉ vào hạ thể của nàng, hỏi:
– Vừa rồi ta xuất vào tràn ngập bên trong cái đó của phu nhân, vạn nhất lát nữa La Lập Như cầu hoan với phu nhân, hắn nhìn thấy hạ thể của phu nhân như vậy thì làm sao giấu được?
Tiêu Uyển Nhi hai má đỏ đến nhanh chảy ra nước rồi, nói:
– Ngươi đừng quản nhiều chuyện, ta tự có biện pháp.
– Uyển nhi…
La Lập Như đứng bên ngoài rõ ràng không còn kiên nhẫn được nữa.
Tống Thanh Thư biết không có thể trì hoãn nữa rồi, vội vàng dùng khinh công phóng ra từ cửa sổ phía sau chạy ra ngoài, đi ra thì sau đó cảm thấy lo lắng vạn nhất sự tình bại lộ, La Lập Như thẹn quá hóa giận, thì Tiêu Uyển Nhi sẽ xảy ra chuyện, vì vậy hắn lại nằm ở dưới mái hiên cẩn thận mà nghe động tĩnh bên trong.
Gặp Tống Thanh Thư ly khai, Tiêu Uyển Nhi lúc này mới đến mở cửa phòng ra.
– Tại sao lâu như thế?
La Lập Như vào cửa nghi ngờ nhìn nàng.
Tiêu Uyển Nhi âm thầm kéo y phục chỉnh tề, sắc mặt như thường đáp lại:
– Muội đang thay đổi y phục…
Không đợi trượng phu tiếp tục mở miệng, nàng đoạt hỏi trước:
– Còn sư ca tại sao không ở lại Sơn Đông, như thế nào đột nhiên chạy đến nơi đây?
– Đây không phải là muốn cho muội kinh hỉ hay sao?
La Lập Như hặc hặc cười nói.
– Kinh hỉ thì không có, chỉ là kinh hãi.
Tiêu Uyển Nhi oán thầm không thôi.
– Ai ui… mệt chết ta, một đường phong trần mệt mỏi, lúc đến thành Dương Châu, thì cửa thành đã đóng, vì để sớm gặp được muội, ta chờ không được đến hừng đông thì thành mới mở cửa, liền cố ý vượt tường thành vào.
La Lập Như duỗi lưng một cái, liền đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống rót nước uống.
– Để muội tới xoa bóp bả vai cho sư ca…
Chứng kiến trượng phu vẻ mặt mệt mỏi, Tiêu Uyển Nhi lập tức tâm thương yêu không dứt, đồng thời một cỗ áy náy chi ý tự nhiên sinh ra, nàng cũng không có hỏi vấn đề đối phương vì sao biết rõ cái chỗ này, bởi vì lúc trước hai người liên hệ qua thông tin, nàng cũng đã từng nhắc đến cái đại điểm này.
– Vậy thì quá tốt.
La Lập Như đại hỷ.
Tiêu Uyển Nhi ngòn ngọt cười, chính mình tuy rằng đã hồng hạnh xuất tường, nhưng khi nhìn thấy hắn thì nàng có một loại cảm giác ấm áp, đang muốn bước qua nắn vai cho hắn, nào ngờ vừa nhốm chân, đột nhiên thần sắc liền biến đổi, nguyên lai vừa rồi dương tinh của Tống Thanh Thư ngập tràn lưu lại trong âm động của nàng, lúc này đã thuận theo chảy ra nhơ nhớp từ chính giữa hai chân nàng, khiến cho nàng vô cùng lúng túng…
– Làm sao vậy?
Thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh, La Lập Như quan tâm hỏi…
– Nếu như muội trong thân thể mệt mỏi, coi như xong đi, ta thân thể cường tráng, không có quan hệ gì.
– Không có gì.
Nghe được trượng phu nói, Tiêu Uyển Nhi áy náy càng thêm nồng đậm, không để ý đến giữa háng dương tinh đang dính dán trong ý phục, liền đi tới đứng từ phía sau, cẩn thận xoa bóp bả vai cho hắn…
– Thật là thoải mái a…
La Lập Như nhắm mắt lại lộ ra một tia hưởng thụ biểu lộ.
Tiêu Uyển Nhi xoa bóp một hồi thì hỏi:
– Sư ca còn không có nói cho muội biết, tại sao lại đột nhiên chạy đến Dương Châu đây?
La Lập Như cười nói:
– Hắc hắc, trước đó không lâu, ta được phái đến vùng phụ cận Mộc Dương có việc, ta thấy Mộc Dương cách Dương Châu không phải là xa, liền rút thời gian chạy đến bên này nhìn xem muội, cũng không biết đại đương gia nếu biết được chuyện này, có thể hay không trách ta bỏ rơi nhiệm vụ.
– Hắn dám…
Tiêu Uyển Nhi hừ một tiếng, nghĩ thầm hắn chiếm được thê tử của ngươi nhiều tiện nghi như vậy, nếu vì cái loại sự tình này mà làm khó dễ ngươi, thì cũng là quá đáng đấy.
Ngoài cửa sổ trên mái hiên Tống Thanh Thư nghe được câu này, nhịn không được cười khổ không thôi.
– Hắn vì cái gì mà không dám?
La Lập Như ngạc nhiên nói.
Tiêu Uyển Nhi lúc này mới ý thức tới mình lỡ miệng, may mắn nàng phản ứng nhanh, trong nháy mắt đã tìm được phương pháp ứng đối:
– Muội cùng với Viên phu nhân, A Cửu công chúa đều rất quen thuộc, nếu sư ca bên này quả thực xảy ra chuyện gì, thì muội đi cầu nhờ các nàng ra mặt, đại đương gia chắc hẳn không dám làm trái ý tứ các nàng.
– Ừ… cũng đúng…
La Lập Như cười nói, tiếp theo lộ ra vẻ mặt hâm mộ…
– Đại đương gia anh hùng cái thế, lại được A Cửu công chúa cùng Viên phu nhân coi trọng, còn có vị cô nương kia của phái Vương Ốc đã từng làm cho không biết bao nhiêu huynh đệ trong doanh ngày nhớ đêm mong, quả nhiên là diễm phúc vô song.
– Hừ, sư ca cũng muốn học giống như hắn có tam thê tứ thiếp sao này?
Tiêu Uyển Nhi cắn cắn bờ môi, nghĩ thầm hắn còn chiếm được thê tử của ngươi đây.
La Lập Như vội vàng cười nói:
– Ta có tài đức gì, đời này đã có Uyển nhi thê tử tốt như vậy, là ta đã tu luyện mấy đời phúc khí, đâu còn dám hy vọng xa vời những chuyện khác.
– Sư ca…
Tiêu Uyển Nhi lập tức nghẹn ngào, trong lòng cảm động, đây chính là vì sao mà Tống Thanh Thư dù là vô võ công, hình dạng, quyền thế đều đều vượt xa phía trên trượng phu nàng, nàng cũng vẫn kiên định mà bảo vệ đoạn hôn nhân này.
Nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Nhi ửng hồng hai má, La Lập Như cảm thấy thê tử so với như thường ngày vũ mị kiều diễm hơn mấy phần, không khỏi bụng nóng liền vươn tay ôm nàng:
– Uyển nhi…
Ngoài cửa sổ trên mái hiên Tống Thanh Thư lập tức trong lòng nhảy dựng, nghĩ thầm sau cùng chuyện phiền phức đã đến, cũng không biết Tiêu Uyển Nhi sẽ ứng phó như thế nào để trôi qua, nếu thật sự La Lập Như phát hiện ra cái gì, thì hắn phải vào bên trong giải quyết, chứ không thể để cho cho Tiêu Uyển Nhi bị tổn thương.
Cảm nhận được bàn tay của trượng phu đang muốn mò xuống bụng dưới của mình, Tiêu Uyển Nhi làm gì mà không biết hắn muốn làm gì, vội vàng đẩy hắn ra, ấp úng nói:
– Sư ca… hôm nay thân thể của muội không được thuận tiện.
Lúc này bên trong cái âm hộ nàng một mảnh hỗn độn, thì dù là người ngu nếu mà nhìn thấy thì cũng minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
– Vì sao bất tiện?
La Lập Như khẽ giật mình.
Tiêu Uyển Nhi đỏ mặt nói:
– Nhân gia… đang bị đại di mụ a…
– Ách…
La Lập Như lập tức vẻ mặt phiền muộn, hắn từ phương xa chạy tới, kết quả trùng hợp đụng phải thê tử bị đại di mụ…
Nhìn thấy vẻ mặt trượng phu thất vọng, Tiêu Uyển Nhi càng là cảm thấy áy náy muôn phần, nghĩ thầm mình vừa hầu hạ nam nhân khác để hắn được mỹ mãn, kết quả đối với trượng phu của mình thì lại không thể hoàn thành trách nhiệm của người làm thê tử.
Suy nghĩ một chút Tiêu Uyển Nhi đột nhiên mím môi nói:
– Sư ca, kỳ thật cũng có biện pháp giải quyết.
– Cái gì?
La Lập Như giật mình, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của thê tử, nghĩ thầm chẳng lẽ Uyển nhi định dùng… miệng để giải quyết cho hắn, phu phụ bọn họ tuy rằng kết hôn nhiều năm, nhưng thê tử luôn luôn rụt rè bảo thủ, trên thân mơ hồ có cỗ khí chất không thể xâm phạm, bây giờ đưa cây côn thịt cho nàng ngậm vào trong miệng, hắn nào dám hướng thê tử đưa ra yêu cầu quá phận kia…
Chẳng qua nếu như hắn biết mình ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng cái chuyện ngâm côn thịt kia, thì thê tử của hắn đã bị nam nhân nhiều lần nhét côn thịt vào trong miệng nàng, mà nàng thì thỏa thuê vui thích bú mút, cũng không biết khi hắn biết được, thì sẽ có một loại phản ứng như thế nào.