Phần 89
Tiêu Uyển Nhi trong lòng do dự, dù sao áy náy vẫn chiếm thượng phong, nói ra:
– Trong khoảng thời gian này thân thể của muội bất tiện, không thể nào cùng với sư ca hoan ái được, thành Dương Châu nổi danh nhất là thanh lâu, vậy sư ca cứ đi tìm một chỗ để giải quyết đi…
La Lập Như vốn là thất vọng, bất quá thanh lâu của Dương Châu lừng danh hắn cũng nghe được từ lâu, cái gì Lập Xuân viện, Di Hồng viện, Ỷ Thúy viện, ngay cả người vùng Sơn Đông cũng biết…
Bỗng nhiên tựa như là ánh mắt thê tử nhìn xuyên qua cửa phòng nhìn mình, La Lập Như lập tức tỉnh táo lại, vội vàng rất nhanh nói:
– Uyển Nhi, muội cảm thấy sư ca là người như vậy sao? Chuyện thanh lâu này không được nhắc lại.
Tiêu Uyển Nhi cùng Tống Thanh Thư cùng nhau một chỗ lâu như vậy, làm gì mà nàng không biết nam nhân khi cây côn thịt chưa được giải tỏa thì sẽ là như thế nào, bất quá nàng thấy mình có lỗi với trượng phu, nên cũng không có trách cứ hắn, ngược lại ôn nhu nói:
– Sư ca đừng có đa tâm, khoảng thời gian này xuất sinh nhập tử quá mức vất vả, muội chân tâm thật ý cũng muốn sư ca đến đó thư giãn, muội đến thành Dương Châu tin tức từ tam giáo cửu lưu cũng nghe không ít, hiện nay thành Dương Châu thanh lâu tốt nhất chính là Lập Xuân viện, sư ca có thể tới đó tìm các cô nương giải khuây, nếu là ngân lượng chưa đủ, muội chỗ này còn có, dù sao cũng là do đại đương gia đưa cho.
Gặp thê tử nói lời thâm tình, La Lập Như thế mới biết nàng thật sự là có ý tứ này, khẽ giật mình, đáp:
– Dùng công khoản (*tiền của công) đi thanh lâu, không tốt lắm đâu.
Hắn không có hoài nghi thê tử tại sao phải cùng Tống Thanh Thư có qua lại tiền bạc, dù sao Tiêu Uyển Nhi được Tống Thanh Thư phái đến thành Dương Châu làm nhiệm vụ, hắn cũng là biết rõ đấy, nếu như đến đây hoạt động tiền tiêu, thì ngân lượng dùng cho hoạt động phải cung cấp đấy.
– Có cái gì mà không tốt, muội… muội… vì đại đương gia mà làm nhiều chuyện như vậy, thiêu của hắn một chút tiền thì có làm sao? Hơn nữa, vốn chính là hắn cũng mắc nợ sư ca đấy, coi dù là hắn biết rõ cũng sẽ không nói cái gì đâu…
Tiêu Uyển Nhi cố ý lên giọng nói to, nàng biết rõ Tống Thanh Thư đang ở phía ngoài cửa sổ sẽ nghe rõ ràng.
– Đương nhiên là ta sẽ không nói cái gì, coi như là đền bù tổn thất cho La Lập Như đi.
Tống Thanh Thư trong lòng cười khổ, Tiêu Uyển Nhi dịu dàng động lòng người, không ngờ nàng cũng là trái ớt cay không thua kém ai.
La Lập Như tuy rằng nghe thê tử trong miệng nói cái gì Tống Thanh Thư mắc nợ, hắn thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không có để đến ở trong lòng, giây khắc này hắn tập trung chú ý là chuyện thê tử xuất ngân lượng để cho hắn đi đến thanh lâu như không tin đó là sự thật:
– Uyển nhi, muội nói thật sao?
– Đương nhiên là thật đấy…
Tiêu Uyển Nhi mỉm cười…
– Nam nhân ngẫu nhiên gặp dịp thì đi giải khuây muội cũng sẽ không chú ý tới, huống chi trong khoảng thời gian này sư ca thật sự là khổ cực rồi, một là muội thân thể bất tiện, hai là muội so ra kém với những cô nương kia khéo hiểu lòng người…
La Lập Như cảm động:
– Uyển nhi, muội đừng tự coi nhẹ mình, trong thiên hạ không ai làm thê tử mà khéo hiểu lòng người như muội đâu…
Tiêu Uyển Nhi âm u thở dài:
– Muội không có tốt như sư ca nghĩ như vậy…
La Lập Như lập tức nói ra:
– Không, trong lòng của ta, muội chính là thê tử tốt nhất trên đời.
– Sư ca…
Tiêu Uyển Nhi nghẹn ngào.
Tống Thanh Thư biết rõ cuộc phong ba này đã hữu kinh vô hiểm đi qua, liền âm thầm rời đi…