Phần 90
Một đường né tránh quân binh tuần tra, khi hắn về tới bên trong nha môn Đạo Thai, thì thở dài một hơi: “Bọn họ phu thê tình thâm, ngược lại ta lộ ra là loại tiểu nhân.”
Hắn quyết định sau này không quấy rầy phu thê bọn họ nữa, nhưng trong đầu lại không hiện ra cảnh tượng vừa rồi Tiêu Uyển Nhi trên giường mềm mại đáng yêu lúc côn thịt của hắn đâm vào âm động của nàng, cùng tiếng rên rỉ vui sướng động lòng người của nàng, trong lúc nhất thời lại do dự, giữa mâu thuẫn ở bên trong, hắn dần dần lâm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, từ bên Tác Ngạch Đồ truyền đến tin tức, báo rằng hôm nay tri phủ Dương Châu thiết yến khoản đãi hai người bọn họ.
Chứng kiến Tác Ngạch Đồ hai mắt tỏa sáng ánh mắt, biết rõ Tác Ngạch Đồ nhất định là đang chờ tri phủ Dương Châu dâng lên hối lộ, Tống Thanh Thư đối với cái loại này không hứng thú, dù sao hắn hôm nay thân phận là đệ nhất nhân triều đình Kim quốc, bên kia phủ Đại Hưng các nơi đã kính dâng phong phú nhiều đến cực điểm, nên đâu còn xem tri phủ Dương Châu hối lộ nhìn ở trong mắt.
Hắn đang muốn cự tuyệt lời mời, nhưng ngẫu nhiên biết được tri phủ Dương Châu vì muốn lấy lòng hai vị khâm sai sứ giả, nên đã mời hai vị khâm sai sứ thần đến Thiền Trí Tự ngắm hoa, hoa thược dược trồng tại Thiền Trí Tự chính là một cảnh đẹp trứ danh của thành Dương Châu, phong nhã đến cực điểm…
– Thiền Trí Tự?
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, tối hôm qua mới từ trong miệng Tiêu Uyển Nhi biết được sứ thần Tống quốc lặng lẽ dàn xếp ở tại Thiền Trí Tự, đang định đi thám thính tìm tòi, nào ngờ vừa vặn tri phủ Dương Châu dâng đến tận cửa, quả nhiên là tìm mà chẳng thấy, khi được thì không uổng phí công phu.
Tống Thanh Thư sau khi đi ra, thì thấy Tác Ngạch Đồ đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh uống trà, đám người tri phủ Dương Châu đang cung kính đứng ở một bên…
Nếu như tri phủ Dương Châu có hảo ý mời bọn hắn ngắm hoa dự tiệc, thì cũng nên cho hắn một chút mặt mũi, vì vậy Tống Thanh Thư ôn hòa hỏi hắn:
– Hôm qua uống rượu quá nhiều, nên ta đã quên tính danh tri phủ đại nhân, không biết…
Tri phủ Dương Châu thấy hắn thân là đệ nhất nhân Kim quốc, lại chủ động hỏi tính dan mình, liền mở cờ trong bụng:
– Bẩm báo nguyên soái đại nhân, hạ quan là Ngô Chi Vinh tri phủ Dương Châu.
Ngô Chi Vinh?
Tống Thanh Thư biến sắc, thì ra tên này chính là kẻ vong ân phụ nghĩa bán đứng Trang gia, đồng thời thiếu chút nữa làm hại Song Nhi…
Đã biết thân phận đối phương, Tống Thanh Thư đâu còn có hứng thú chiếu cố hắn, hừ nhẹ một tiếng, ngồi vào bên cạnh Tác Ngạch Đồ…
Chỉ có Ngô Chi Vinh không biết mình làm gì mà đắc tội với hắn, sắc mặt tái nhợt cũng không dám hỏi, đứng tại chỗ lúng túng không thôi.
Một bên Tác Ngạch Đồ mở miệng cười nói:
– Chẳng lẽ là hắn đã từng đắc tội qua huynh đệ, hay là ta miễn đi chức quan của hắn, cho hắn về quê nhà trồng trọt đây?
Tri phủ Dương Châu chức quan này tuy rằng không coi là nhỏ, nhưng trong mắt Tác Ngạch Đồ cũng không là gì, vì lấy lòng vị quyền thần Kim quốc tối hôm qua kết bái, thì chỉ là một tri phủ, chỉ là một con chốt thì có cái gì mà đáng tiếc chứ.
Ngô Chi Vinh sợ tới mức toàn thân run như cầy sấy, bịch một cái liền quỳ xuống, dập đầu vang lên:
– Tác đại nhân khai ân, nguyên soái đại nhân khai ân a…
Tống Thanh Thư nhướng mày, một tri phủ Dương Châu, ngày sau có rất nhiều biện pháp sửa trị hắn, bất quá hôm nay thì không được, miễn cho hỏng mất kế hoạch đi đến Thiền Trí Tự.