Phần 91
Tống Thanh Thư trong lòng có chủ ý, liền khẽ cười nói:
– Hắn cùng ta chẳng có quan hệ gì, bất quá nghe được hắn họ Ngô, nhịn không được lại nghĩ đến vụ việc Bình Tây Vương tạo phản ở Sơn Hải Quan kia mà thôi…
Nhắc lên việc này, Tác Ngạch Đồ cũng là vẻ mặt phiền muộn:
– Cũng là Bình Tây Vương này, vì chuyện bình định tam phiên chi loạn, chúng ta hao phí vô số ngân lượng với mấy chục vạn đại quân, vì thế cho nên mới cùng Kim Xà doanh ngưng chiến, hơn nữa lại làm cho Lý Khả Tú ngư ông đắc lợi…
Nói đến đây hắn lập tức biết mình nói lỡ, liền hặc hặc cười cho qua.
Ngô Chi Vinh vội vàng thanh minh:
– Hai vị đại nhân minh giám, hạ quan tuy rằng cũng họ Ngô, nhưng cùng phản tặc Ngô Tam Quế kia thì không có chút nào quan hệ.
Tống Thanh Thư nói ra:
– Thật vậy sao? Chỉ là ta nghe nói Ngô Tam Quế chính là người của Dương Châu, cùng Ngô tri phủ lại là đồng hương a.
– Không đúng, tuyệt đối không phải…
Ngô Chi Vinh đầu lắc…
– Hạ quan mặc dù đang tại Dương Châu làm tri phủ, nhưng lại không phải là người Dương Châu, chuyện này bên lại bộ đều có ghi chép.
– Xem ra là ta trách lầm tri phủ đại nhân rồi…
Tống Thanh Thư nói thêm nữa mà uống trà, mặc hắn tiếp tục quỳ ở nơi đó.
– Hạ quan không dám.
Ngô Chi Vinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không biết mình làm gì mà đắc tội với vị quan Kim quốc này, mà châm mình như thế.
Tác Ngạch Đồ hòa giải:
– Nếu chỉ là hiểu lầm, thì Ngô tri phủ đứng lên đi, chúng ta vẫn chờ xem ngươi hôm nay chuẩn bị tiết mục gì đây.
– Bẩm báo… hai vị đại nhân bên này mời.
Ngô Chi Vinh vừa bò mà đứng lên, cúi đầu khom người ở phía trước dẫn đường.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến Thiền Trí Tự, vừa bước xuống cỗ kiệu, thì liền chứng kiến bên ngoài mảng lớn sáng lạn hoa thược dược, ánh nắng chiếu vào mấy nghìn gốc cây thược dược, rực rỡ hoa mỹ, đúng như là thêu hoa dệt gấm vậy…
– Quả nhiên không hổ là danh thắng của Dương Châu.
Tác Ngạch Đồ tán thán nói.
Ngô Chi Vinh trong lòng đắc ý, hắn từng nghĩ đến, hai vị này đều có chức vị cao, cái gì tráng lệ đồ vật mà chưa thấy qua, chỉ sợ sớm đã chán rồi, chính mình lần này làm khác người, hy vọng có thể tạo được niềm vui của hai người.
Ngồi trong lương đình uống một hồi trà, Tống Thanh Thư trầm ngâm ít nói, mọi người thấy hắn hào hứng không cao, hơn nữa có vết xe đổ Ngô Chi Vinh, ai cũng không dám sờ vào rủi ro, từng người đều hướng đến tác Ngạch Đồ xum xoe, Tác Ngạch Đồ xưa nay là người khéo léo, tùy ý ứng phó vài câu liền khiến cho một đám quan viên như tắm gió xuân, không kìm được vui mừng.
Tống Thanh Thư chính đang suy nghĩ về sự tình sứ giả Tống Triều, đang tìm cách thế nào vào bên trong chùa điều tra một phen, chợt nghe một quan viên đang nói khoác về những cái tốt của Dương Châu, hắn liền nảy ra ý, mở miệng nói ra:
– Dương Châu cái gì cũng tốt, chỉ có hòa thượng là không tốt.
Trên ghế mọi người nhìn nhau, không biết hắn đột nhiên nói những lời này là có ý gì, quan bố chính Mộ Thiên Nhan là một người thông minh lại có học thức, tiếp lời nói:
– Nguyên soái đại nhân rất là thấu hiểu văn hóa nơi đây, hòa thượng Dương Châu nịnh bợ, lấy lòng quan phủ, khi nhục người nghèo, đó là chuyện điển tích từ xưa…
Đến phiên Tống Thanh Thư giật mình, hắn vốn là cố ý bới móc, thế nhưng nghe trong lời nói của đối phương, tựa hồ trong chuyện này còn có cái gì điển cố, liền thuận theo hắn mà hỏi:
– Đúng vậy a, Mộ đại nhân là người biết rõ trên sách viết…
Mộ Thiên Nhan nói:
– Thời Đường triều có nói đến chuyện của Vương Bá, không phải là nói đến Dương Châu đấy sao?
Tống Thanh Thư một đầu hắc tuyến, đối phương nói đến chuyện mà hắn hoàn toàn chưa từng nghe qua, liền cười hỏi:
– Vậy cái chuyện xưa đó như thế nào?
Mộ Thiên Nhan nói:
– Hồi bẩm đại nhân, chuyện xưa nằm ở chỗ Thiền Trí Tự của Dương Châu. Trong thời kỳ Kiền Nguyên Đường triều, thì Thiền Trí Tự còn gọi là Mộc Lan Viện, thi nhân Vương Bá lúc đó tuổi còn trẻ, trong nhà nghèo khó, sống nhờ tại Mộc Lan Viện. Trong viện lúc các hòa thượng ăn cơm thì đánh chuông làm hiệu, Vương Bá nghe được tiếng chuông, cũng liền đến cùng ăn cơm, các hòa thượng chán ghét Vương Bá, có một lần mọi người ăn cơm trước, ăn cơm xong thì mới đánh chuông. Vương Bá nghe được tiếng chuông, đi đến nhà ăn thì thấy tăng chúng sớm đã tản đi, cơm nước đã bị ăn sạch sẽ…
Tống Thanh Thư vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nghe đến đó có chút căm phẫn, trên bàn vỗ, cả giận nói:
– Con bà nó, đám hòa thượng thật là đáng giận.
Tác Ngạch Đồ phụ họa nói:
– Đúng vậy a, ăn một bữa cơm, hao phí được bao nhiêu? Những hòa thượng này đúng là đáng giận.
Gặp dẫn tới hai vị khâm sai hứng thú, Mộ Thiên Nhan mừng rỡ trong lòng, tiếp tục giảng thuật nói:
– Lúc ấy Vương Bá trong lòng hổ thẹn, tại trên vách đá đề thơ:
“Thượng đường dĩ liễu các tây đông, tàm quý hồi lê phạn hậu chung.”
– Hồi lê?
Tống Thanh Thư giật mình.
Chúng quan lúc này biết rõ vị khâm sai đại nhân Kim quốc này có thể nói là không học vấn, bởi vậy Mộ Thiên Nhan liền giải thích nói:
– Hồi lê chính là nói đến hòa thượng đấy.
Tống Thanh Thư quét qua vẻ mặt của mọi người, liền đem tâm tư của bọn họ đoán ra được, các ngươi nghĩ thế thật đúng là oan uổng Đường Quát Biện rồi, đừng nói là Đường Quát Biện, ngay cả tự hắn… cũng không biết.
– Về sau thì thế nào đây?
Tống Thanh Thư hỏi.