Phần 92
Mộ Thiên Nhan đáp:
– Về sau Vương Bá làm đại quan, triều đình phái Vương Bá đến trấn thủ Dương Châu, hắn lại đến Mộc Lan Viện, đương nhiên là bấy giờ đám hòa thương đối với hắn rất là nịnh nọt lấy lòng, hắn đi nhìn bài thơ năm đó đã đề trên tường còn ở đó hay không, thì thấy trên tường đính một khối vải mỏng quý báu, lồng kính câu thơ của hắn, để tránh hư hao. Vương Bá rất là cảm khái, lại liên tiếp đề thêm câu thơ:
“Tam thập niên tiền trần thổ diện, như kim thủy đắc bích sa lung.”
Tống Thanh Thư nhíu mày hỏi:
– Vậy hắn có đem những hòa thượng ngốc kia đánh roi không?
Mộ Thiên Nhan nói:
– Vương Bá là phong nhã chi sĩ, đề hai câu thơ mỉa mai đó đã là quá mức rồi…
Tống Thanh Thư vẫn nhớ kỹ mục đích của mình, thuận thế nói ra:
– Đã như vậy, chi bằng chúng ta đi vào chùa xem năm đó Vương Bá đề thơ ở đó có còn hay không?
Một đám quan viên nhìn nhau, nghĩ thầm trong chùa có cái gì để mà tốt xem, bên trong chỉ có ngôi chùa cũ, vạn nhất hai vị khâm sai đại thần mất hứng thì nguy rồi.
Tác Ngạch Đồ cũng nể tình, nghe vậy cười nói:
– Vừa vặn ta cũng hào hứng, lão đệ… chúng ta cùng đi vào ngó xem đi.
Hôm qua hai người kết bái trao đổi ngày sinh tháng đẻ, nữ nhi Ô Vân Châu đã lớn như vậy rồi, Tác Ngạch Đồ niên kỷ đương nhiên so với Đường Quát Biện lớn hơn, bởi vậy hắn là nghĩa huynh, Đường Quát Biện là nghĩa đệ.
Một đám người người cứ như vậy đi vào bên trong chùa, bên trong tăng nhân đã nhận được tin tức, vội vàng đi ra nghênh đón. Tống Thanh Thư chuyến này vốn chính là vì muốn đánh rắn động cỏ, nên đâu có cùng với các tăng nhân dẫn hắn đi dạo?
Hoàn toàn không để ý đến những cái kia tăng nhân, hắn cứ xông loạn, trong đầu nghĩ thầm: Sứ thần Tống triều nếu như muốn đặt chân tại trong chùa, chắc hẳn chỉ có thể ở tại trong phòng khách dành cho khách hành hương, bởi vậy hắn tuy rằng chẳng có mục đích mà đi loạn, trên thực tế là trực tiếp hướng đến phía phòng khách dành cho khách hành hương…
– Xin thí chủ dừng bước, phía trước là vốn là nơi khách hành hương nghỉ ngơi, bên trong không có gì đáng giá để mà nhìn xem.
Lúc Tống Thanh Thư nhấc chân muốn hướng vào trong sân bước đi, bên cạnh một cái tăng nhân đầu đầy mồ hôi mở miệng ngăn cản nói.
– Bổn soái chỉ là muốn nhìn xung quanh mà thôi, có vấn đề gì không vậy?
Tống Thanh Thư dựng râu trừng mắt nói.
– Điều này chỉ sợ không thuận tiện, bên trong đều là khách hành hương, vạn quấy rối bọn họ nghỉ ngơi, sau này lan truyền I ra ngoài, thì về sau ai còn đến dâng hương cúng dường…
Tăng nhân kiên trì nói ra.
Tống Thanh Thư hặc hặc cười:
– Nguyên lai là vì cúng dường, quân đâu, mang cho vị đại sư này năm trăm lượng bạc, coi như là bản soái dâng hương cúng dường…
Liền có quân binh Kim quốc tiến lên đưa một túi bạc cho tăng nhân kia.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Hiện tại ta cũng là khách hành hương rồi, vào xem bên trong các ngươi cung cấp nơi ở như thế nào, chắc không có vấn đề chứ?
– Chuyện này…
Tăng nhân gấp gáp nói…
– Chuyện này tiểu tăng không làm chủ được, cần phải báo lên trụ trì…
Hắn còn chưa nói xong, Tống Thanh Thư lập tức giận dữ:
– Ngươi một mực ra sức khước từ, chẳng lẽ bên trong có điều gì bí mật che giấu? Quân đâu, lục soát cho bổn soái…
Tăng nhân muốn ngăn cản, liền bị một tên quân Kim đạp cho một cước đạp ngã trên đất, Tống Thanh Thư đi đầu bước vào.
Chứng kiến bộ dáng tăng nhân trong chùa khẩn trương, ngay cả đám người Tác Ngạch Đồ cũng hồ nghi, liền đưa mắt liếc qua, ra hiệu cho thủ hạ của mình cũng cùng theo xông vào.
Tống Thanh Thư tiến vào sân nhỏ, tùy ý quân binh đem tất cả các gian phòng lục soát, hắn vẫn đứng tại chỗ quan sát xung quanh, rất nhanh hắn liền chú ý đến ở chỗ sâu trong sân nhỏ có một tòa nhà đơn độc, tại trong rừng tùng như ẩn như hiện…
“Nhất định là nơi đó rồi!” Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, sứ thần Tống quốc cho dù là cải trang che giấu bộ dạng, cũng không có khả năng lại ở cùng bên ngoài với khách hành hương…
Chỗ tòa nhà này cảnh đẹp và tĩnh mịch, lại rời xa đám người, đúng là một nơi phù hợp có một không hai…
Tống Thanh Thư chuyến này mang đến quân binh không nhiều, thấy bọn họ đang bên ngoài vào trong phòng tìm tòi, cũng không cần gọi bọn hắn, hắn liền một mình cứ như vậy hướng đến phía tòa nhà đi đến.
Lúc này Tác Ngạch Đồ cũng đã nhận ra dị thường, liền phân phó thủ hạ đem khu vực này bao quanh, không cho phép để cho người xuất nhập, sau đó hắn chú ý tới cử động của Tống Thanh Thư, vội vàng dẫn người đi theo…
– Ồ?
Tác Ngạch Đồ chạy chậm, trong chốc lát khoảng cách so với Tống Thanh Thư càng kéo càng xa, trong lòng ngạc nhiên, tự hỏi tại sao Tống Thanh Thư lại đi quá nhanh như vậy?
Tống Thanh Thư đến nơi dò xét cả tòa tòa nhà, mơ hồ phát giác được bên trong một gian phòng trong có người, liền nhắm bên đó đi đến, đến cửa ra vào cũng không gõ cửa, một cước liền đạp văng cửa ra.
– Á…
Hắn vốn cho là có thể thuận tiện bắt gặp được một, hai sứ thần Tống quốc, để từ theo trong miệng bọn họ xem có thể hay không biết được gì về mục đích của Lý Khả Tú, nào ngờ trước mặt lại có một nữ nhân thét lên.
Tiếng thét chói tai này vừa phát ra, toàn bộ trong sân mọi người đang chạy đến ngơ ngẩn cả người, Tác Ngạch Đồ cũng là lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bên trong phật tự tại sao lại có nữ nhân chứ?
Đám quan viên Dương Châu mặt mũi càng là như cha mẹ chết, chuyện này nếu không dừng lại được, bị một khâm sai đại thần Kim quốc bắt tại trận trong chùa lại có nữ nhân, quả thực có thể nói là làm mất mặt đối với quốc ngoại, chưa kể nếu triều đình thật sự truy cứu xuống, thì đám quan viên Dương Châu chỉ sợ không có người có quả ngon để ăn.
Tống Thanh Thư mắt trợn trừng, trong phòng nữ nhân này hiển nhiên vừa rời khỏi giường, xem ra hẳn là nghe được trong sân có động tĩnh trong lúc đang chuẩn bị mặc y phục, cũng không biết là hoảng hốt hay là sao, mặc vào lúng túng, kết quả vừa mặc chừng một nửa áo, thì hắn liền xông vào.
Nữ nhân này rất xinh đẹp, xem búi tóc thì biết đã lập gia đình, lúc này trên gương mặt bạch ngọc tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tống Thanh Thư nhớ lại tối hôm qua Tiêu Uyển Nhi có nói cho hắn biết về tình huống sứ giả Tống triều, nữ nhân này chắc hẳn chính là thiếu phu nhân Trình Dao Già của Quy Vân trang rồi, hắn nhớ ra nàng là đồ đệ của Thanh Tịnh Tán Nhân Tôn Bất Nhị của Toàn Chân giáo, năm đó Âu Dương Khắc mê đắm mỹ mạo vị đại tiểu thư Trình gia này, may mắn nàng được Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung xuất thủ tương trợ, nên mới có thể bảo toàn trong sạch.
Về sau tại Ngưu gia thôn cùng Lục Quan Anh vừa thấy đã yêu, dưới sự chủ trì của Hoàng Dược Sư, bọn họ kết làm phu thê, xưa nay cùng phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung giao hảo rất tốt.
Nhìn trước mắt nữ nhân vẻ mặt đỏ ửng, Tống Thanh Thư phiền muộn nói:
– Trên người của phu nhân cũng không phải không có mặc y phục, làm gì mà lại la lớn như vậy này?