Phần 129
Trở lại gian phòng của mình, Tống Thanh Thư trên giường lăn lộn khó ngủ, nhìn xem cây côn thịt cao cao nổi lên, không khỏi cười khổ: “Thật sự là tự gây nghiệt không thể sống nỗi a…”
Nhưng lúc này trời đã sắp sáng rồi, hắn bất tiện đi tìm Trình Dao Già, về phần Lục Vô Song, nàng là một hoa cúc khuê nữ, cũng không nên gây tai họa cho nàng…
Ước chừng ngủ được một canh giờ, hắn liền tỉnh lại, sự tình hòa đàm rất trọng yếu, hắn và Hàn Thác Trụ đều lo lắng đêm dài lắm mộng, vì vậy đã hẹn vào sáng sớm hôm nay sẽ chạy về Lâm An.
Lúc sáng sớm, ngày mới mờ sáng, Tống Thanh Thư theo ước định đến cửa phủ, thì thấy một đoàn người Hàn Thác Trụ đã chờ sẵn ở nơi đó, hắn áy náy nói ra:
– Làm phiền Hàn đại nhân đợi lâu.
Hàn Thác Trụ cười nói:
– Không sao, chúng ta cũng là vừa mới tới.
Tống Thanh Thư thấy được một bên Lệnh Hồ Xung, khuôn mặt hắn có chút ỉu xìu, nên nói:
– Ngô huynh, đã lâu không gặp.
Lệnh Hồ Xung giật mình, lập tức kịp phản ứng đối phương cố ý nói như vậy, là vì không muốn cho Hàn Thác Trụ biết rõ tối hôm qua mình đi tìm Tống Thanh Thư trả thù, trong lòng mặc dù có chút khẽ động, nhưng vẫn như cũ không có cảm tình gì với Tống Thanh Thư, nên chỉ là lạnh lùng trả lời một câu:
– Đã lâu không gặp.
Hàn Thác Trụ không biết giữa bọn họ có ân oán, cười nói:
– Tống công tử, chúng ta lên đường đi.
Hàn Thác Trụ trước đó từ Lâm An suốt đêm chạy đến đây, vì thời gian đang gấp, ngay cả xe ngựa cũng không dùng, mà ra roi thúc ngựa đến, bây giờ cũng phải nhanh chạy về Lâm An, cũng miễn không dùng xe ngựa Lục phủ cung cấp, đồng dạng chuẩn bị ra roi thúc ngựa mà quay về.
Tống Thanh Thư trên chiến trường đã trải qua không biết bao nhiêu lần, thuật cưỡi ngựa đương nhiên cũng đã là thuần thục, hắn trở mình lên ngựa:
– Hàn đại nhân mời…
Hàn Thác Trụ mỉm cười, kẹp lấy bụng ngựa liền giục đi, Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Lục phủ, hắn không có quên lời Lục Vô Song ước định sáng nay muốn gặp hắn, nhưng cho dù có gặp mặt, thì hai người có thể nói cái gì đây? Chi bằng nhân dịp này chạy đi là thượng sách.
Một đoàn người thì cứ như vậy hướng Lâm An tiến đến, bởi vì mỗi người đều chuẩn bị sẵn ba con ngựa tốt, tùy lúc thay thế, trên đường đi trên không có lãng phí thời gian, cùng ngày lúc chạng vạng tối liền về tới Lâm An thành.
Tiến vào Lâm An thành, Hàn Thác Trụ đem Tống Thanh Thư dàn xếp tại một tửu điếm tốt nhất, vẻ mặt áy náy nói ra:
– Tống công tử, ta muốn tiến cung cùng hoàng thượng thương thảo trước, câu thông một ít chi tiết, mới tốt cho công tử chính thức tiến cung diện kiến, do tính chất công việc quan trọng, tạm ở chỗ này ủy khuất hai ngày.
Tống Thanh Thư cũng biết rõ loại chuyện này không có khả năng gấp được:
– Không sao, trong khoảng thời gian này tại hạ cũng có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
– Vốn ta phải là chiêu đãi công tử tại quý phủ, nhưng dù sao tiếng người đàm tiếu đáng sợ, thời khắc mấu chốt này nếu đám người Vạn Sĩ Tiết nhân cơ hội để đàm tiếu về chuyện của chúng ta, nói ta bên trong thì thông đồng kẻ thù, bên ngoài thì cùng người cấu kết, đến lúc đó tình thế sẽ phi thường bất lợi, vì vậy mong công tử lý giải.
Hàn Thác Trụ vẫn là nói lời xin lỗi.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Hàn đại nhân không cần băn khoăn, tại hạ lần này là vì chính sự mà đến, cũng không phải đến đây du ngoạn, huống chi tại trong tửu điếm này vô câu vô thúc thì ta lại thích ý.
Hàn Thác Trụ lập tức thở dài một hơi:
– Vậy là tốt rồi, ta trước tiến cung, công tử ở chỗ này có cần gì thì cứ việc nói, ta sẽ lưu lại mấy người ở chỗ này hầu hạ công tử.
Tống Thanh Thư cũng không có cự tuyệt, hắn tuy rằng càng ưa thích một mình, thế nhưng hắn có việc gì cần trao đổi với Hàn Thác Trụ, vẫn phải còn cần chân chạy, về phần những người này có theo dõi mình hay không thì cũng không bận tâm, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, những người kia làm gì mà làm khó được hắn.
Tại tửu điếm dùng qua cơm tối, màn đêm đã buông xuống, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xa xa về phía hoàng cung, trong lòng suy nghĩ:
“Cũng nên đi nhìn xem Lý Nguyên Chỉ kia như thế nào rồi…”
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-6.html
Lại nói tiếp Tống Thanh Thư cũng cảm thấy mình cũng không có phúc hậu, lần trước lấy thân phận Cổ Bảo Ngọc tại Lâm An thành, khổ nỗi hắn không có phương pháp phân, toàn bộ đều phải nhờ có Lý Nguyên Chỉ mới có thể đường đường chính chính rời đi.
Có thể là mình được giải thoát, nhưng Lý Nguyên Chỉ thì hy sinh cực lớn, vốn là dự định sẽ làm hoàng phi, bởi vì thân thể không còn hoàn bích, chỉ trong vòng một đêm liền bị đày vào lãnh cung, cũng may cho dù là như vậy, vì có Lý Khả Tú với mười vạn quân Lục Doanh làm hậu thuẫn, nàng vẫn có thể an nhàn trôi qua rất tiêu sái, chẳng qua hiện nay thế lực của Lý Khả Tú tan thành mây khói, nàng không còn núi lớn để dựa, lúc trước lại đã xảy ra chuyện xấu như vậy, vì thế cho dù là một cái hoàng cung to lớn, cũng khó cho nàng có đất dung thân.
Nghe nói trong cố cung mai táng quá nhiều oan hồn, vào lúc ban đêm thì thường nghe các loại ma quỷ khóc than, cho nên trong đêm không ai dám ở bên trong đi dạo, mặc dù nhất định chỉ là các loại lời đồn, nhưng trong hậu cung, thông thường phi tần cứ động một chút gì đó thì lại bị ban cho tội, cho nên khỏi đề cập đến cung nữ thái giám gì gì đó rồi.
Tống Thanh Thư càng nghĩ càng thấy hãi hùng, rút cuộc không kìm nén được, thân hình lóe lên liền từ cửa sổ phóng bay ra ngoài, hắn một đường hướng đến hoàng cung tiến đến, trong lòng âm thầm hối hận, có lẽ nên tới sớm chút để đón Lý Nguyên Chỉ, nếu như nàng bị xảy ra chuyện gì, cả đời này chỉ sợ đều phải vượt qua trong hối hận.
Trong đầu của hắn hình ảnh Lý Nguyên Chỉ lanh lợi cổ quái hồn nhiên xuất hiện, Tống Thanh Thư tốc độ càng lúc càng nhanh cũng không lâu lắm liền đã tiềm nhập vào trong hoàng cung.
Hoàng cung Nam Tống hắn đã đến mấy lần, quen việc dễ làm tránh tránh né qua các đội thị vệ tuần tra, lẻn nhanh vào đến trong lãnh cung. Tùy tiện gặp một cung nữ hỏi thăm chỗ phòng của Lý Nguyên Chỉ, biết được nàng lúc này vẫn mạnh khỏe không việc gì, hắn thở phào, lập tức điểm huyệt ngủ cung nữ đem nàng giấu vào hòn giả sơn…
Tống Thanh Thư cũng không có lựa chọn diệt khẩu, hắn không phải là loại người gặp ai cũng giết, hắn cũng không có lựa chọn dùng Di Hồn Đại Pháp để phá hủy trí nhớ, dù sao trong hoàng cung này, mỗi người đều có phương pháp tự bảo vệ riêng cho mình, cung nữ này cũng sẽ không ngu ngốc đi báo cái chuyện như vậy, bởi vì có thể dẫn đến lửa thiêu thân, quỷ mới biết có thể hay không liền bị diệt khẩu.
Dựa theo cung nữ vừa rồi chỉ đường, Tống Thanh Thư rút cuộc đã tìm được chỗ ở Lý Nguyên Chỉ, trong lãnh cung lâu năm không có tu sửa, cỏ dại khắp nơi, hiển nhiên thật lâu không có người đến dọn dẹp qua, chỗ nào cũng đều lộ ra một loại suy tàn…
Đêm lạnh sao thưa, chỉ thấy một bóng người lẻ loi trơ trọi qua ánh đèn chiếu trên cửa sổ, thân hình mảnh mai, Tống Thanh Thư thấy được trong lòng tê rần, liền muốn đi vào, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, xoay đầu lại hướng bên ngoài viện nhìn lại.
Hắn đã nghe được một hồi tiếng bước chân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chính là đang hướng bên này chạy đến, Tống Thanh Thư do dự một chút, rồi quyết định xem trước một chút tình huống rồi hãy nói, mũi chân điểm một cái, Tống Thanh Thư cả người lặng lẽ nhảy lên trên nóc nhà, nương theo mái nhà âm ảnh giấu đi, yên lặng nhìn đến phía tiếng bước chân truyền đến.
Rất nhanh một đoàn người xuất hiện ở trong tầm mắt, đi đầu là một ma ma tầm năm, sáu chục tuổi, đằng sau có hai cung nữ đi cùng, từng cung nữ trong tay đều đang cầm một cái đĩa, một cái bên trong chứa một đoạn lụa trắng, cái khác bên trong chứa một bầu rượu, bên cạnh còn phối một cái chén rượu nhỏ, phía sau cung nữ cùng theo có mấy thái giám thân thể khỏe mạnh, mấy thái giám này bước chân nhẹ nhàng, hô hấp đều đều, hiển nhiên đều có một thân võ công.
Tống Thanh Thư thấy được tức giận, điệu bộ này làm gì mà nhìn không ra là đang muốn làm cái gì, lụa trắng, châm tửu đều là thủ đoạn thường dùng ban cho các phi tần được chết, đằng sau còn có cùng theo mấy tên thái giám biết võ công, hiển nhiên bọn chúng biết rõ Lý Nguyên Chỉ có võ công, dùng để phòng ngừa một khi nàng phản kháng đấy.
Đám người kia rất nhanh đẩy cửa tiến vào trong phòng, Tống Thanh Thư do dự một lát, quyết định trước cứ chờ một chút, nhìn xem đến tột cùng là ai ra lệnh cho đám người kia đến đây, lúc nào hắn ra tay cũng kịp, sẽ không để cho Lý Nguyên Chỉ đụng phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Mở ra mái ngói nóc nhà, tình huống trong phòng lập tức nhìn không sót cái gì.
Lý Nguyên Chỉ đang ngồi ở phía trước cửa sổ tay chống cằm ngẩn người, thì phát hiện một đám người xông vào, nàng cau mày nói:
– Các ngươi là ai? Là người nào cho phép các ngươi vào?
Bất quá nàng rất nhanh biến sắc, bởi vì nàng thấy rõ những người này cầm trong tay đồ vật, từ nhỏ sinh trưởng tại trong nhà quan, há lại không hiểu mấy thứ này đại diện cho cái gì?
– Lão nô mang đến cho cô nương hai thứ đồ vật, mời cô nương chọn một đi.
Lão ma ma thanh âm giống như quạ đen cực kỳ chói tai khó nghe, tại trong đêm khuya, làm cho người ta không khỏi rét lạnh.
Lý Nguyên Chỉ đứng dậy:
– Các ngươi thật to gan, người nào phái các ngươi tới đây?
Lão ma ma nở nụ cười:
– Cô nương cần gì phải cố hỏi, tại trong hoàng cung này, còn có thể là ai chứ?
Lý Nguyên Chỉ trong lòng rét lạnh, rốt cuộc biết được hôm nay sợ rằng nguy hiểm đã tới, nàng gấp gáp nói:
– Ta muốn gặp hoàng thượng.
Nói xong liền muốn đi ra ngoài, nào ngờ mấy tên thái giám dường như sớm có sở liệu, trong nháy mắt tán ra, chặn đường đi của nàng.
Lão ma ma cười lạnh nói:
– Hoàng Thượng thân phận hạng gì, há lại sẽ chịu gặp một tiện tỳ tràn ngập xúi quẩy trong lãnh cung?
Lý Nguyên Chỉ trước giờ không sợ trời không sợ đất, đâu có chịu nổi tức giận đến như vậy, thân hình lóe lên liền muốn phóng đến tát đối phương, sau lưng lão ma ma mấy tên thái giám trong nháy mắt triển khai, song phương giao thủ mấy chiêu, Lý Nguyên Chỉ đành lui trở về.
Nàng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vừa rồi lúc ấy giao thủ nàng nhìn ra mấy tên thái giám này võ công phía trên nàng, như như nàng có kiếm bên người, làm cho bất định còn có thể quần nhau một hồi, nhưng trong hoàng cung, đâu có cho phép phi tần mang theo dao kiếm, thời điểm lúc nàng tiến cung thì vũ khí trên thân cũng đã bị thu hết rồi.
– Phụ thân ta là Lý Khả Tú, dưới trướng có mười vạn đại quân, nếu biết tin về cái chết của ta thì tuyệt sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Ta không tin là hoàng thượng sẽ không khôn ngoan như thế, nhất định là các ngươi giả truyền thánh chỉ.
Lý Nguyên Chỉ răng ngà cắn lấy muốn vỡ, hung hăng nhìn chằm chằm lão ma ma trước mắt.
– Ha ha…
Lão ma ma phát ra một tràng cười khó nghe…
– Ngươi còn tưởng mình còn là thân phận thiên kim đại tiểu thư tôn quý sao? Nói cho ngươi biết, thế lực của cha ngươi từ hơn mười ngày trước đã bị Kim Xà doanh đánh cho tan thành mây khói, phụ thân của ngươi trên chiến trường đã thành tù binh của Tống Thanh Thư, đoán chừng sớm sẽ bị mang ra chém để tế cờ, ngươi bây giờ chỉ là chó nhà có tang mà thôi.
– Cái gì?
Lý Nguyên Chỉ kinh hô, thân thể lung lay, may là bên cạnh có cái bàn vịn lên, mới không té ngã sấp xuống.
– Ngươi đã không có sự lựa chọn, vậy lão nô sẽ giúp ngươi chọn.
Lão ma ma cười lạnh, đưa mắt ra hiệu qua, mấy tên thái giám liền cầm lấy độc tửu, từng bước một bức tới hướng nàng, mà lúc này Lý Nguyên Chỉ như người mất hồn, thân người cũng không nhúc nhích, tựa hồ không biết nguy hiểm sắp đến.
Tống Thanh Thư trên mặt sương lạnh, đang muốn ra tay, bỗng nhiên bên ngoài sân truyền đến tiếng một cung nữ:
– Nương nương, người thân phận tôn quý, tại sao tới lãnh cung nơi xúi quẩy chi địa làm gì, nơi đây đầy điềm xấu a.
– Câm miệng, bổn cung có ý định của mình…
Một thanh âm khác vang lên, tuy rằng ngữ khí bất thiện, có thể ngắn ngủn mấy lời mà cũng lộ thanh âm ra nhu hòa thanh thúy kiều mị…
Tống Thanh Thư giật mình:
“Thanh âm này như thế nào quen tai như vậy, đến tột cùng là người nào đây?”