Phần 151
– Á…
Trần Viên Viên mấy lần muốn đứng lên, thế nhưng là đang bị trọng thương, toàn thân vô lực, mấy lần muốn ngẩng đầu lên cuối cùng vẫn phải úp xuống trở lại…
Trước mặt toàn bộ là khí tức dương cương nam nhân, Trần Viên Viên quả thực hận không thể có một cái lỗ có thể lập tức chui vào, Tống Thanh Thư mở ra hai tay, vẻ mặt vô tội nói ra:
– Bây giờ không phải là tại hạ đụng chạm phu nhân, mà là phu nhân đang đụng vào tại hạ đấy…
Trần Viên Viên vừa thẹn vừa vội, thế nhưng không có biện pháp khác, cũng không thể một mực giữ lấy cái tư thế nằm sấp tại giữa hai chân hắn này, đành phải chịu thua nói:
– Ngươi… ngươi mau đỡ ta lên.
– Không được…
Tống Thanh Thư lắc đầu, cố ý kéo dài thanh âm…
– Phu nhân vừa rồi rõ ràng nói không cho tại hạ đụng chạm vào thân phu nhân, tại hạ không muốn lại bị trở thành kẻ lỗ mãng vô sỉ đâu.
Nghe được hắn cố ý chọc ghẹo, Trần Viên Viên tức giận nghiến răng, thực hận không thể hé miệng hung hăng cắn hắn một cái, bất quá nghĩ đến nếu mình hé miệng thì không chừng cắn phải cái đồ vật kia của hắn, nàng đúng là không có to gan như vậy.
Cúi đầu thưởng thức mỹ nhân nằm úp sấp giữa hai chân mình, chỉ thấy nàng tóc mây tán loạn, từng sợi tóc mai trượt rơi xuống trên cái cổ thon dài trắng như tuyết, hai loại màu sắc đối lập tản ra một loại sáng bóng mê người, làm cho Tống Thanh Thư kìm lòng không được, cúi đầu thân lên cổ của nàng.
– A…
Trần Viên Viên không có ngờ tới có biến cố này, trên cổ truyền đến đôi môi ôn nhu cực nóng của nam nhân thân lên, làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút thất thần, nàng đã thật lâu không có bị nam nhân chạm qua rồi, không nghĩ tới lần này đụng vào một nụ hôn, rõ ràng làm cho nàng run lên, có một loại làm cho hồn phách run rẩy.
Nàng cả đời này có thể nói là hồng nhan bạc mệnh, cũng bởi vì có tiếng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, đã làm cho nàng được quá nhiều nam nhân ngấp nghé, cũng bởi vì như thế, nàng so với bất kỳ nữ nhân nào trên thế gian này, đều hiểu thấu nam nhân hơn ai hết.
Nếu là một nữ nhân bình thường đụng phải loại tình huống này, thì liền sẽ cho là đối phương sắc dục hun tâm, thế nhưng nàng lại có được cảm giác trong nụ hôn này vừa ôn nhu vừa thương tiếc cho tình cảnh của nàng, cảm giác được nụ hôn của hắn chỉ là từ đối với cái đẹp mà thưởng thức, do là kìm lòng không được tự phát, cũng không phải xuất phát từ nhục dục như nam nhân khác vậy.
Nàng đã trải qua quá nhiều nhấp nhô của cuộc sống nhân sinh với nhiều nam nhân, mặc kệ Ngô Tam Quế cũng tốt, Lý Tự Thành cũng được, coi như là biểu hiện của người nào tại trước mặt nàng cũng đều có đạo đức, nhưng một khi lên giường, đều lộ ra một bộ gấp gáp bẩn thỉu khó dằn nổi, chỉ muốn lột nàng trần truồng để cắm sâu vào thân thể nàng mà thôi, chẳng có người nào chính thức thương tiếc nàng…
Nghĩ tới nghĩ lui toàn bộ thiên hạ có thể yêu quý nàng như vậy, có lẽ chỉ có Hồ Dật Chi ở Tam Thánh am mà thôi, hắn vì mình cam nguyện từ một mỹ Đao vương đường đường hóa thân thành một lão nông, hàng ngày tại trong Tam Thánh am làm cỏ trồng rau, thời gian vài chục năm, trong lúc song phương bất quá chỉ trao đổi qua tầm hai, ba mươi câu nói…
Trần Viên Viên sau đó mới biết được thân phận đối phương, có thể trong nội tâm nàng tuy rằng cảm động, nhưng đối với Hồ Dật Chi không có cảm giác gì khác thường. Tại trong lòng nàng, si tình thì không sai, nhưng truy cầu một nam người để làm bạn lữ không hề giống như là mình dưỡng một sủng vật, chỉ cần đối với nàng tốt là đủ rồi, nàng thì cần một mối quan hệ giữa nam nữ thu hút ưa thích lẫn nhau, mà muốn có được như vậy, phải có người nào có nhân cách tính chất đặc biệt thì có thể làm cho đối phương thưởng thức và trông cậy vào.
Nhưng mà rất đáng tiếc, Hồ Dật Chi thuộc dạng người không có làm cho Trần Viên Viên thưởng thức, trong suy nghĩ của nàng, Hồ Dật Chi địa vị thậm chí còn không bằng Ngô Tam Quế hoặc là Lý Tự Thành, bất quá Trần Viên Viên đối với Ngô Tam Quế cùng Lý Tự Thành cũng không có quá sâu cảm giác, dù sao hai người này chỉ là xem nàng trở thành một cái ngoạn vật xinh đẹp mà thôi.
Những năm qua Trần Viên Viên thanh đăng cổ phật, thời điểm đêm dài vắng người cũng thường xuyên suy nghĩ lại xót cho thân mình, đời này nàng biết đến nam nhân so với nữ nhân bình thường thì hơn nhiều, tuy nhiên lại không có một nam nhân nào có thể chân chính cùng nàng kết duyên cầm sắt, không thể không nói là tiếc nuối lớn nhất cả đời này của nàng.
Cũng không biết vì cái gì, hôm nay bị người trẻ tuổi thần bí này vừa thân lên cổ, vậy mà làm cho nàng có một loại cảm giác tim đập rộn lên, nàng ngượng ngùng thì cũng có chút sợ hãi, mình tại sao có thể đối với tên hái hoa dâm tặc này lại có loại cảm giác này?
“Có lẽ là lúc mình sắp chết nên có cái huyễn giác đó…”. Trần Viên Viên ngực càng khó thở…
Phát giác được sự khác thường của nàng, Tống Thanh Thư không dám trêu chọc nàng nữa, đem nàng nâng dậy rồi nhẹ nhàng thả nằm ở trên giường, nắm cổ tay của nàng bắt mạch, liền nhướng mày, vừa rồi Hoàng Thường tuy rằng dùng xảo kình cách sơn đả ngưu, nhưng vẫn có một phần nhỏ kình lực lưu tại trong cơ thể Trần Viên Viên, may mắn uy lực của Phục Ma Quyền đã được hắn dùng thân thể của mình hóa giải, nếu không thì vị tuyệt đại giai nhân này đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi, nhưng mặc dù như thế, Hoàng Thường với trăm năm công lực thì hạng gì cao minh, thân thể Trần Viên Viên làm gì mà chịu được, mắt thấy chỉ còn lại có nửa cái mạng rồi.
– Ta phải không là sắp chết sao?
Nhìn qua nam nhân ngưng trọng toàn thân tản ra chi khí ngồi ở bên giường, Trần Viên Viên thật sự không có cách nào nghĩ rằng chính hắn thật sự là dâm tặc cùng đêm đó khi dễ mẫu tử các nàng.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
– Phu nhân thật sự bị thương rất nặng, cho dù là Thái y viện hội chẩn, chỉ sợ cũng bất lực…
– Quả nhiên là ta sắp chết thật rồi…
Trần Viên Viên trong ánh mắt rất bình tĩnh, dường như trong lòng nàng đã chuẩn bị xong…
– Dù sao ta cũng là hồng nhan họa thủy, chết cũng xứng đáng rồi.
Thấy được nàng mạch đập càng lúc càng yếu, Tống Thanh Thư biết rõ nàng đã buông bỏ chi niệm muốn sống, nên vừa tức vừa vội:
– Tại hạ còn chưa nói hết, Thái y viện cứu phu nhân không được, chứ không phải là tại hạ cứu không được phu nhân…
Trần Viên Viên cho là hắn đang an ủi mình, cũng lơ đễnh không chú ý, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn qua hắn:
– Ngươi có thể đáp ứng ta một việc hay không?
– Cứ nói thử xem, còn việc có đáp ứng hay không thì phải xem tâm tình của tại hạ.
Tống Thanh Thư một bên dùng chân khí thăm dò thương thế trong cơ thể nàng, một bên nhàn nhạt đáp nói.
Trần Viên Viên giật mình, phải biết rằng từ lúc niên kỷ của nàng vừa mười mấy, nàng đụng phải nam nhân nào cũng là đối với nàng nghìn theo trăm như ý, hữu cầu tất ứng đấy, mặc dù cũng có đụng phải một hai nam nhân ra vẻ lãnh ngạo, chỉ cần nàng mềm giọng cầu khẩn, thì ai cũng sẽ không cự tuyệt nàng, chứ dáng vẻ đâu có như nam nhân này…
– Ngươi có thể đem cái mặt nạ lấy xuống cho ta nhìn xem qua hay không?
Có lẽ đối với thái độ của hắn đã làm cho nàng dự tính đến khả năng bị cự tuyệt, Trần Viên Viên nói những lời này không chỉ ngữ khí nhu mềm, mà còn chớp mắt, một đôi ánh mắt như nước long lanh, tựa như biết nói truyền lại ý cầu khẩn.
– Phu nhân đang câu dẫn tại hạ sao?
Chú ý tới ánh mắt của nàng, Tống Thanh Thư dường như đã biết.
Trần Viên Viên trên gương mặt bạch ngọc trong nháy mắt hiện ra đỏ ửng, từ khi ly khai sông Tần Hoài, nàng đã mấy chục năm qua, chưa cò từng tận lực dùng qua thủ đoạn thi triển mị lực nhỏ này rồi, không nghĩ tới hôm nay, mình lại chủ động đối với một tên hậu sinh tiểu tử thi triển như vậy, lại càng không có nghĩ tới chính là rõ ràng đã nhận được câu nói của hắn như vậy…
Nàng bây giờ chỉ sợ thật sự như là suy đoán trước đó, hắn không phải là nam nhân chân chính. Trần Viên Viên trong đầu bỗng nhiên nổi lên một ý niệm trong đầu, ngoài sự việc thấy mình may mắn, nhưng trong lòng có một chút tiếc nuối không hiểu, thật vất vả mới gặp được một nam nhân có chút khế hợp trong tâm, nào biết được đối phương rõ ràng không phải là nam nhân chân chính…