Phần 153
Lý Nguyên Chỉ lúc đầu vốn định ở một bên xem hảo hí, bất quá nghe được Trần Viên Viên nhục mắng tình lang của mình, lập tức nổi giận quát nói:
– Phu nhân nói người nào vô sỉ?
Trần Viên Viên lạnh lùng nói:
– Chính ngươi hỏi nam nhân của ngươi, trong lòng của hắn rõ ràng đối với ta làm cái gì.
Lý Nguyên Chỉ hừ một tiếng:
– Không cần hỏi hắn, ta biết rõ trên người của phu nhân đã xảy ra chuyện gì…
– Ngươi không tức giận hắn sao?
Trần Viên Viên giật mình, thấy Lý Nguyên Chỉ chẳng hề để ý đến chuyện hắn dâm tặc thì không thể tưởng tượng nổi, nào có nữ nhân nào biết nam nhân của mình làm cái loại sự tình bẩn thỉu này mà không tức giận chứ?
Vừa nghĩ tới chuyện đêm đó, Trần Viên Viên liền mơ hồ cảm thấy trong miệng dường như lại có cái loại mùi vị bẩn này.
– Ta tại sao phải tức giận?
Lý Nguyên Chỉ liếc Trần Viên Viên một cái, tức giận nói…
– Oan có đầu nợ có chủ, phu nhân cũng đừng trách oan Tống ca ca, đêm đó khi dễ trên thân của các người, chính là ta.
– Là ngươi?
Trần Viên Viên không hiểu thấu…
– Làm sao có thể, ngươi là một nữ nhân cũng giống như ta, như thế nào mà có cái loại đồ vật bẩn này chứ?
Nói xong một tầng đỏ ửng liền từ trên cổ thon dài trắng như tuyết liền nổi lên.
– Nào có cái gì không thể, ta dùng miệng không được sao?
Lý Nguyên Chỉ hừ một tiếng, khoa tay múa chân kể ra tình hình lúc đó miêu tả lại một lần.
Trần Viên Viên nghe được vừa thẹn vừa giận:
– Ngươi… nha đầu này, như thế nào lại ác độc như vậy…
– Hừ… phu nhân nói ta ác độc à?
Lý Nguyên Chỉ từ đến khó thở, rồi lại cười…
– Ta như thế nào bị mất đi trong sạch, như thế nào bị đày vào lãnh cung đấy, phu nhân có lẽ là người hiểu rõ ràng nhất…
Trần Viên Viên biến sắc:
– Ngươi… ngươi cũng biết?
– Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm…
Lý Nguyên Chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Viên Viên…
– Ta không nghĩ tới bề ngoài phu nhân xinh đẹp tuyệt luân như vậy, bên trong lại là lòng dạ rắn rết như vậy.
– Chuyện kia là ta thực xin lỗi ngươi…
Trần Viên Viên vẻ mặt áy náy…
– Bất quá chúng ta cũng chẳng qua là nghe mệnh lệnh mà làm…
– Nghe mệnh lệnh của ai?
Tống Thanh Thư xen vào hỏi.
Trần Viên Viên há to miệng, do dự một chút rồi không trả lời, nàng âm u thở dài:
– Bất kể là ta nghe ai thì bây giờ đều không trọng yếu, dù sao ta cũng sắp chết rồi, liền lấy cái chết để đền bù cho Lý cô nương đi.
– Phu nhân nghĩ đến tốt đẹp quá, vừa rồi tại trong nội cung của Ngô phi thì xem như phu nhân đã chết rồi, là Tống đại ca liều mạng bất kể mình bị thương mới đem phu nhân cứu được trở về, hắn bốc lên lớn mạo hiểm như vậy kết quả bây giờ phu nhân đòi chết, chúng ta chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Lý Nguyên Chỉ thở phì phì nói ra, cũng không biết là nàng đang tức giận Trần Viên Viên hay là tức giận Tống Thanh Thư đây…
– Khục khục…
Trần Viên Viên một hồi ho khan…
– Vậy ngươi muốn thế nào?
– Chờ phu nhân thương thế tốt lên rồi hãy nói.
Trần Viên Viên ngữ khí suy yếu vô lực, thấy nàng trắng bệch giờ cũng hai má, Lý Nguyên Chỉ có chút mềm lòng.
“Hừ, quả nhiên là hồ ly tinh…” Lý Nguyên Chỉ oán thầm không thôi.
– Ta đây tổn thương chỉ sợ là không chữa trị được nữa.
Trần Viên Viên cười cười đắng chát, lại vẫn là phong tình vạn chủng như cũ.
Lý Nguyên Chỉ hừ một tiếng:
– Có Tống đại ca tại đây, phu nhân cho dù có chết, hắn cũng có thể làm cho phu nhân sống lại…
Thấy Lý Nguyên Chỉ trên mặt tràn ngập kiêu ngạo, Trần Viên Viên lắc đầu, nghĩ thầm “Nữ nhân một khi lâm vào tình ái, quả nhiên đối với tình lang liền có một loại sùng bái mù quáng…”
Trần Viên Viên tuy rằng không hiểu y thuật, nhưng đối với tình huống thân thể của mình lại rất rõ ràng, nàng cảm giác được chỉ cần mình vừa nhắm mắt lại, thì bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ không tỉnh lại, rõ ràng nàng đã tiếp cận dầu hết đèn tắt rồi.
Vừa rồi nàng chỉ dựa vào một cái chấp niệm mà chèo chống lấy, bây giờ đã biết thân phận của Tống Thanh Thư, chấp niệm trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó chính là thật sâu phiền muộn, hơn nữa đối với Lý Nguyên Chỉ thì còn vô cùng áy náy, nàng rốt cuộc có chút chống đỡ không nổi nữa…
Phát hiện Trần Viên Viên khí tức càng lúc càng yếu, Tống Thanh Thư gấp nói:
– Nguyên chỉ muội muội, ngươi ra cửa thay ta hộ pháp, chú ý động tĩnh bên ngoài, ta hiện tại sẽ lập tức chữa thương chu phu nhân…
Lý Nguyên Chỉ chần chờ:
– Tống đại ca… đại ca cũng đang bị thương…
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Không có gì đáng ngại, ta tự biết có chừng mực.
Hai người đối thoại một chữ không sót đều lọt vào trong tai Trần Viên Viên, nàng khua lên khí lực đẩy ra tay Tống Thanh Thư:
– Ta không muốn ngươi cứu…
Tống Thanh Thư nhướng mày:
– Phu nhân coi như là không vì mình, cũng phải thay cho A Kha suy nghĩ một chút chứ, nếu như phu nhân chết rồi, nàng một mình ở đây thì làm sao bây giờ?
– A Kha?
Nghĩ đến nhi nữ, Trần Viên Viên chần chừ một chút, bất quá rất nhanh nàng liền lắc đầu…
– A Kha đã trưởng thành, ta cũng không có khả năng mãi mãi phụng bồi nàng.
Thấy nói cái gì cũng không được, Tống Thanh Thư nổi giận:
– Phu nhân không cho tại hạ cứu cũng được, đến lúc phu nhân chết đi, tại hạ sẽ lột ra hết xiêm y của phu nhân, đến lúc đó đem phu nhân treo ở cửa chính hoàng cung, để cho nam nhân khắp thiên hạ thưởng thức thân thể của phu nhân…
– Ngươi vô sỉ…
Trần Viên Viên tức giận toàn thân phát run, từ trước đến nay, tất cả nam nhân tại trước mặt nàng đều đem một mặt hoàn mỹ nhất bày ra chứng tỏ với nàng, nào có giống như Tống Thanh Thư này như vậy đâu…
– Tùy phu nhân nói như thế nào cũng được…
Tống Thanh Thư hung thần ác sát trừng mắt nhìn nàng, phảng phất để chứng minh lời nói của mình không ngoa.
– Hay lắm… hay lắm… đến lúc đó nhìn xem nhất định rất thú vị.
Một bên Lý Nguyên Chỉ vẫn chưa ra khỏi cửa, nàng làm như chỉ sợ thiên hạ không loạn nên vỗ tay khen hay, thiếu chút nữa không có đem Trần Viên Viên tức giận ngất đi.
– Đã nghĩ kỹ chưa, cuối cùng muốn tại hạ cứu hay là không cứu?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra.
– Cứu đi…
Trần Viên Viên cắn môi, không cam lòng nói.
– Thật là… cứ sớm như vậy có phải được không, rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt.
Lý Nguyên Chỉ bĩu môi, sau đó mới chạy tới ra ngoài…
Tống Thanh Thư đỡ Trần Viên Viên ngồi dậy, nhẹ nói:
– Tại hạ sẽ dùng Nhất Dương chỉ đả thông kỳ kinh bát mạch của phu nhân, đem phu nhân theo từ Quỷ Môn Quan kéo trở về, trong lúc này toàn thân phu nhân hãy buông lỏng, nhất quyết không thể có chi tâm kháng cự một chút gì…
– Đa tạ…
Trần Viên Viên do dự một chút, đúng là vẫn khẽ gật đầu, nàng vốn chính là một nữ nhân cực kỳ thông minh, trong chốc lát này đã minh bạch đối phương vừa rồi cố ý biểu hiện hung dữ như vậy, chủ yếu vẫn là vì giúp mình trị liệu.
Đã có lần trước chữa thương cho Tiểu Long Nữ cùng với lúc điều trị chân cho Lục Vô Song có kinh nghiệm, Tống Thanh Thư giờ đây dùng Nhất Dương chỉ quen việc dễ làm, về phần dùng Nhất Dương chỉ chữa thương chân khí bị tổn hao thì cũng đã được hắn giải quyết.
Năm xưa Nhất Đăng đại sư dùng Nhất Dương chỉ chữa thương, công lực đại tổn, phải cần năm năm thời gian mới có thể tu luyện trở về, kỳ thật rút cuộc là do tu vi chưa đủ mà thôi.
Hắn không chỉ có Cửu Âm Chân Kinh, còn có Thần Chiếu Kinh, Hoan Hỉ Thiền Pháp, Thái Huyền Kinh, vv… mỗi một chủng loại đều không dưới Cửu Âm Chân Kinh, một thân võ công đã vượt xa Nhất Đăng đại sư ngày trước, giờ đây hắn dùng Nhất Dương chỉ cứu người, công lực cũng không có gì tổn thất, cao lắm chỉ là thân thể mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt thì có thể đã khôi phục lại.
Thu hồi suy nghĩ lộn xộn, Tống Thanh Thư vươn tay phải ra ngón trỏ, chậm rãi hướng Trần Viên Viên đỉnh đầu phía trên huyệt Bách Hội, chỉ lực điểm đến, lập tức lui xuống hướng phần chỗ sau huyệt Bách Hội sau một tấc năm, bắt lấy Cường Gian, Não Hộ, Phong Phủ, Đại Chuy, Đào Đạo, Thân Trụ, Thần Đạo, Linh Thai một đường dọc theo xương sống điểm xuống dưới, nghĩ đến một thân thể mềm mại của đại mỹ nhân tuyệt sắc này làm cho nam nhân thiên hạ điên cuồng, cứ như vậy ngôi im để cho hắn tùy ý đâm đụng, Tống Thanh Thư trong lòng không khỏi rung động.
Kỳ thật lại há lại có Tống Thanh Thư một người có loại cảm giác này, ngay cả Trần Viên Viên lúc này cũng cảm giác được từng đợt nhiệt khí ấm áp vỗ về vuốt ve lấy, thân thể của nàng cũng không tự chủ được bắt đầu run rẩy…