Phần 183
– Bị lạc đường sao?
Tống Thanh Thư biến sắc, nghĩ thầm thân là đại tiểu thư của tế tửu Quốc Tử Giám, khi xuất hành luôn luôn có người hầu ở một bên chăm sóc y, như vậy mà còn có thể đi lạc mất, hiển nhiên là đã bị bọn nhân phiến tử (buôn người) bắt cóc rồi.
Mặc kệ ở thế giới nào, bọn nhân phiến tử đều là làm cho người căm thù đến tận xương tuỷ, Tống Thanh Thư rõ ràng vị Lý gia đại tiểu thư kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nếu không phải là bị bán cho người làm nô, chính là cũng bị bán vào thanh lâu, bất quá những lời này không tốt nói rõ, nên chỉ có thể an ủi:
– Phu nhân, lệnh tỷ người hiền sẽ có trời giúp, biết đâu đã gặp một quý nhân cứu giúp cũng không chừng.
– Cứ hy vọng là như thế đi.
Lý Hoàn thở dài một hơi, kỳ thật cả nhà bọn họ sớm đã đối với vị tiểu thư này không còn ôm hy vọng gì.
Lúc đến đại sảnh, Lý Hoàn định quay về bên trong, bất quá Tống Thanh Thư sau một hồi hàn huyên với nàng đã tạo ra ra hiệu quả, Lý nhị tiểu thư xưa nay da mặt mỏng hay xấu hổ, cứ như vậy vừa đi vừa hỏi:
– Trò chuyện đã lâu như vậy, còn chưa kịp thỉnh giáo tính danh của công tử?
Nếu còn ở bên Cổ phủ, lấy Lý Hoàn thân phận là goá phụ thì tuyệt sẽ không cùng nam nhân nói chuyện với nhau như vậy, chẳng qua hiện nay về tới trong nhà của mình, cho nên nàng không có nhiều cố kỵ, hơn nữa lúc vừa rời khỏi Cổ phủ, dường như áp lực tại trong lòng như tảng đá lớn đã được dọn đi, giờ khắc này nàng cũng lộ ra nhẹ nhõm hơn chút ít so với bình thường…
– Tại hạ Tống Thanh Thư, lần này là cố ý đến đây để bái kiến lệnh tôn đấy.
Tống Thanh Thư đáp.
– Tống Thanh Thư? Cái tên này như thế nào lại nghe quen như vậy chứ?
Lý Hoàn thì thầm tự nói, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hãi nhìn qua hắn…
– Ngươi chính là là tiên nhân vừa rồi mới hô phong hoán vũ kia?
Tống Thanh Thư giật mình, tiếp theo mỉm cười nói:
– Tống mỗ không có ba đầu sáu tay, không đảm đương nổi xưng hô là tiên nhân đâu…
Lý Hoàn sắc mặt trở nên ửng hồng, nàng cũng ý thức mình phản ứng hơi lớn, nhưng cũng trách không được nàng, phải biết rằng bởi vì do lực lượng Ngũ Hồ Môn của Tang Phi Hồng đí khắp tại phố lớn ngõ nhỏ, tửu điếm trà bất chấp mọi thứ đều là truyền xướng từ trận chiến trước kia, đã làm cho không biết bao nhiêu các cô nương khuê các động tâm không thôi, thậm chí ngay cả nữ quyến bên trong Cổ phủ cũng không ngoại lệ.
Thời điểm Lý Hoàn đêm dài vắng người, bản năng dục vọng nguyên thủy nhịn không được, lúc đưa tay xuống hạ thể của mình tự ve vuốt đều nghĩ đến, nếu là nhân vật trong truyền thuyết đó bỗng nhiên một ngày nào đó giẫm lên ngũ sắc tường vân đến giải cứu mình thoát ly khổ hải thì thật là tốt biết bao a…
Tuy rằng tâm của Lý Hoàn ở trong mắt người chung quanh tựa như thờ ơ, nhưng chỉ có chính nàng là rõ ràng nhất, bên trong sự thờ ơ đó là mơ hồ dung nham núi lửa tựa hồ đang đợi chờ đúng thời điểm thì sẽ phun trào…
Đương nhiên Lý Hoàn dù sao cũng là lý trí chiếm thượng phong, nàng kỳ thật cũng hiểu rõ những lời đồn này hơn phân nửa là nói ngoa khoa trương, trên thế gian này nào có nam nhân hoàn mỹ như vậy. Thế nhưng là tối hôm qua tại hoàng cung chuyện đã xảy ra có mấy vạn người mắt thấy, thậm chí bên ngoài hoàng cung cũng có rất nhiều người có may mắn nhìn thấy, cụ thể tin tức theo từ trong nội cung truyền tới, toàn bộ Lâm An thành đều bị oanh động.
Lý Hoàn đến đó ngủ từ rất sớm, lúc nghe được đám nha hoàn kích động nghị luận thì mới biết được chuyện gì xảy ra, thân người cũng có chút ngây dại.
Bất quá cảm xúc của nàng tới cũng nhanh rồi đi cũng nhanh, nàng liền nhớ tới thân phận của mình, đành đem một vài ý niệm không nên có trong đầu thật sâu vùi giấu ở bên trong đáy lòng, không còn hứng thú nàng liền hướng đế Cổ mẫu xin được hồi nương gia (về nhà mẹ ruột) để giải sầu, Cổ mẫu kỳ thật cũng rất đau lòng cho tôn tức phụ (cháu dâu) của mình, đương nhiên không có chuyện mà cự tuyệt…
Thế nhưng là Lý Hoàn đâu ngờ tới, lại có thể từ trong nhà nhìn thấy nam nhân truyền kỳ kia, trước đó cũng không có nhìn kỹ qua hắn, bây giờ đã đã biết thân phận của hắn, vô thức bắt đầu quan sát, chỉ cảm thấy phong thần tuấn lãng, mấu chốt chính là toàn thân hắn có một loại khí chất ung dung như mây trôi nước chảy, so với trong tưởng tượng cũng là hoàn mỹ tương tự với nhau.
Lấy tu vi của Tống Thanh Thư lúc này, liền có thể nghe được tim đập của Lý Hoàn so với vừa rồi nhanh hơn gần như gấp đôi, cũng giật mình, chẳng lẽ mị lực mình thật sự đã tu luyện đến mức lấy danh tiết của người ở ngoài ngàn dặm? Ngay cả góa phụ xinh đẹp đã lâu này cũng liền động tâm?
Bất quá rất nhanh liền đem loại ý niệm trong đầu này xua tán đi, dù sao hắn cũng không có đến mức tự luyến mình đến loại trình độ này:
– Phu nhân… phu nhân?
– Hả?
Lý Hoàn rốt cuộc phục hồi tâm trí lại, cho dù không có sờ lên mặt, nàng vẫn biết được hai má mình đang nóng phỏng đến lợi hại…
– Không biết công tử chuyến này lai phủ là có chuyện gì đây?
Đổi lại như là lúc trước, nàng mở miệng hỏi thăm cái tên cũng đã là quá lắm rồi, đâu có cái sự tình hỏi khách tới thăm chuyện gì…
Tống Thanh Thư đem sự việc mục đích mình lại ý đến đây nói ra, Lý Hoàn trong lòng khẽ động, phải biết rằng vụ án Nhạc Phi mà toàn bộ người Lâm An thành cũng đều biết đây là oan uổng, thế nhưng nàng rõ ràng mình thân là nhi tức Cổ gia, không thể tỏ ra thái độ, đành phải áy náy nói:
– Thiếp thân bình thường cũng không quản đến mấy cái sự tình này, chỉ có thể chờ phụ thân trở về hãy tính…
Lời tuy như nói như vậy, nhưng đáy lòng nàng lại đối với vụ án kia xem trọng, dù sao người người cũng biết Nhạc Phi oan tình, có thể đã nhiều năm trôi qua như vậy, không có ai dám đứng ra thay cho Nhạc Phi chủ trì công bằng, hiển nhiên là cố kỵ đắc tội với hoàng thượng, Tống Thanh Thư lại làm việc nghĩa không chùn bước mà đứng lên, phần khí khái này đã làm lòng nàng bị đánh gãy.
– Um… thôi cứ như vậy a…
Tống Thanh Thư sớm có sở liệu, thật cũng không có để ở trong lòng…
– Phu nhân… có phải trượng phu của phu nhân là công tử Cổ Xu Mật?
Lý Hoàn nhẹ gật đầu, nghĩ đến thân phận góa phụ của mình, trong lòng lại tối thầm thở dài một hơi.
– Nếu như phu nhân thân là người trong Cổ phủ, không biết Cổ Xu Mật đối với tình thế này có thái độ như thế nào?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm dù sao ở chỗ này cũng đang nhàn rỗi, còn chi bằng nói bóng nói gió xem có thể từ miệng của Lý Hoàn miệng lấy được cái tin tức gì, cho dù là nếu không có thu hoặc được gì, mà được cùng một thiếu phụ duyên dáng xinh đẹp này hàn huyên cho qua thời gian cũng là vô cùng tốt đấy.
Quả nhiên, Lý Hoàn vẫn là lắc đầu, áy náy nói:
– Thiếp thân tại trong Cổ phủ xưa nay không có để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ sợ làm cho công tử thất vọng rồi.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Phu nhân dù sao thân là chi trưởng tức phục của Cổ phủ đích, cần gì phải làm cho tự mình tựa như xuất gia thanh đăng cổ phật vậy, về sau phu nhân hoàn toàn có thể thử tham dự một số sự kiện trong quý phủ, nhân sinh nói không chừng sẽ gặp chuyện tốt đẹp hơn thì sao?
Lý Hoàn nghĩ thầm lấy Vương Hy Phượng tính tình mạnh mẽ, Cổ phủ từ trên xuống dưới còn có chỗ trống nào để mình nhúng tay vào? Nàng cũng không muốn tiếp tục nói về những thứ này, nên nói sang chuyện khác:
– Thiếp thân hôm qua nghe nói công tử lên trời cầu mưa, công tử có thể đến tột cùng là làm thế nào vậy?
Thấy nàng một trong đôi mắt so với bình thường đã nhiều thêm vài phần thủy sắc linh động cùng thần thái, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, lấy trước kia bộ dáng chẳng khác nào cái xác không hồn, thật sự làm cho người nhìn đau lòng.
– Công tử?
Gặp Tống Thanh Thư không trả lời mà cứ nhìn trên thân mình chằm chằm, Lý Hoàn vừa thẹn vừa giận, nếu là bình thường bị một người nam nhân nhìn chằm chằm vào như vậy, nàng đã lập tức đứng dậy rời đi, nhưng hôm nay không biết là vì cái gì, thân thể lại là tỏa nhiệt nóng lên, cuối cùng vẫn không có quyết định rời đi…
Tống Thanh Thư cũng kịp phản ứng, khẽ cười nói:
– Phu nhân không phải mới vừa nói đến sao, tại hạ là thần tiên, nếu là thần tiên thì liền có thể hô phong hoán vũ cũng là bình thường mà…
Chứng kiến ánh mắt trêu ghẹo của hắn trên thân thể của mình, trong lòng Lý Hoàn lại là một hồi kinh hoàng, bất quá nàng cũng hiểu rõ, song phương bèo nước gặp nhau, đối phương cũng không muốn nói thật, nghĩ tới đây nàng không khỏi ánh mắt buồn bã.
Mắt thấy yên lặng lâm vào lúng túng, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười:
– Nguyên lai là Tống công tử đại giá quang lâm, làm phiền công tử đã đợi lâu.