Phần 191
Sử Tương Vân trong nháy mắt xấu hổ đỏ mặt, chạy đến bên người ý trung nhân kéo cánh tay của hắn…
– Nhân gia vừa rồi cho hắn chiếm chút tiện nghi bởi vì Vệ ca ca mà…
Vệ Nhược Lan hừ một tiếng, sắc mặt vẫn như cũ không dễ coi.
Tống Thanh Thư khẽ cười:
– Lúc trước tại trong tửu điếm nghe Sử tiểu thư đem ngươi thổi phồng lên đến tận trên trời, ta tưởng rằng là nhân vật phong thái hạng gì, không có ngờ lại để cho nữ nhân của mình đi thi triển mỹ nhân kế, chậc… chậc… tốt cho một đôi văn võ trạng nguyên.
– Ngươi câm miệng!
Chứng kiến ý trung nhân sắc mặt âm trầm như nước, Sử Tương Vân lập tức nóng nảy, nhịn không được trừng liếc Tống Thanh Thư.
– Sử tiểu thư, tiểu thư muốn vì hành vi hôm nay mà trả giá đại giới sao?
Tống Thanh Thư ngữ khí vẫn là điệu bộ mây trôi nước chảy, dường như thân trũng xuống nhà tù không phải là hắn, mà lại là đối phương vậy…
– Hừ, ngươi cũng không cần uổng phí khí lực, ta biết rõ ngươi muốn kéo dài thời gian để giải khai huyệt đạo…
Sử Tương Vân nói…
– Gia gia của bổn tiểu thư gia gia chính là sư đế đương triều, lão nhân gia truyền cho ta thủ pháp điểm huyệt độc môn, ngươi có dùng nhiều hơn nữa khí lực cũng không giải huyệt được đâu…
Nàng trong miệng nhắc đến gia gia chính là phụ thân của Sử Di Viễn, đế sư Sử Hạo, thân là lão sư của hoàng đế, không chỉ có học vấn nhất đẳng, võ công cũng là sâu không lường được, chính là bởi vì có tầng thân phận này, địa vị của Sử Di Viễn một mực hết sức quan trọng, rất được hoàng đế tin tưởng…
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không nói gì…
Vệ Nhược Lan thì lại không chút nào dám xem thường:
– Hắn có võ công rất cao, không thể không phòng.
Một bên nói qua, một bên đi vào bên người Tống Thanh Thư, quan sát một hồi bỗng nhiên ra tay.
Nhìn thấy mấy miếng băng phiến cực mỏng trong nháy mắt bắn vào trên các đại huyệt của đối phương, Vệ Nhược Lan lúc này mới thở dài một hơi:
– Bây giờ chi dù là hắn giải khai được huyệt đạo, thì sinh tử cũng do ta khống chế rồi.
– Sinh Tử Phù?
Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên, hắn tuyệt đối không có ngờ tới tên trạng nguyên được Đông Hoa Môn Ngoại xướng tết này, lại có thể biết được công phu phái Tiêu Dao.
Vệ Nhược Lan cười nói:
– Không hổ là Kim Xà vương tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả Sinh Tử Phù thần bí mà cũng có thể nhận ra, ngươi nếu như có thể nhận ra Sinh Tử Phù, thì chắc cũng biết hiệu quả của nó ra sao rồi…
– Người trúng Sinh Tử Phù, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh, lần trước tại Kim quốc thì hắn đã trúng qua tay của Thánh Nữ Đường Tái Nhi của Bạch Liên giáo, lần đó sau khi đem Sinh Tử Phù bức ra, thì hắn đã hoàn toàn đã phá giải được nguyên lý ám khí thần bí này rồi, bởi vậy lần này lúc Sinh Tử Phù của Vệ Nhược Lan vừa mới đưa vào trong cơ thể của hắn, trong nháy mắt liền bị chân khí của hắn hòa tan, đương nhiên chuyện này thì Vệ Nhược Lan không biết được…
Về phần điểm huyệt Sử Tương Vân, tu vi của hắn đã đến loại cấp độ này, việc di chuyển huyệt vị không phải việc khó gì, huống chi hắn tu luyện Thái Huyền Kinh, thì coi như là thật sự bị người phong bế huyệt đạo, cũng căn bản không cách nào giam cầm hắn được.
Lại nói tiếp trên thân bị dây Khổn Tiên Tỏa trói buộc thì có chút phiền toái, bất quá nếu như dám để cho nàng cột lên, thì Tống Thanh Thư cũng đã có phương pháp thoát thân, sở dĩ một mực bất động thanh sắc, chính là muốn nhìn một chút hai người này mưu đồ đến tột cùng là cái gì, một thiên kim đại tiểu thư muốn đi đến Cái Bang, một tên Trạng Nguyên – Đông Hoa Môn Ngoại lại có thể biết võ công của phái Tiêu Dao, hắn cảm thấy có một âm mưu động trời gì đó.
– Biết rõ như vậy là tốt rồi.
Cho dù Vệ Nhược Lan biểu lộ vẫn lạnh, thế nhưng cũng nhìn ra được trong mắt của hắn cảm giác hưng phấn, dù sao có thể đem Kim Xà vương danh chấn thiên hạ bắt được, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo đắc ý.
– Vệ ca ca, chúng ta bây giờ liền mang hắn đi đến Cái Bang đi.
Sử Tương Vân tiến đến bên người Vệ Nhược Lan ngọt ngào nói.
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, chân tướng dần dần sắp trồi lên mặt nước rồi.
– Chờ một chút.
Vệ Nhược Lan bỗng nhiên xoay người lại đánh giá Tống Thanh Thư.
Cảm nhận được trong ánh mắt hắn cuồng nhiệt, Tống Thanh Thư một hồi ác hàn:
– Ngươi có nhìn ta như vậy cũng vô dụng, ta không có háo sắc đối với hảo nam đâu…
– Hừ!
Sử Tương Vân vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt.
– Nhà ta Vệ ca ca không phải là loại người như vậy.
Tống Thanh Thư cười cười:
– Tri nhân tri diện bất tri tâm, gia hỏa này da mịn thịt mềm nhẵn, nói không chừng chỉ là ưa thích nam nhân đấy…
– Ngươi…
Sử Tương Vân giận dữ, rút ra chủy thủ liền muốn xông đến, thì bị Vệ Nhược Lan ngăn lại.
Vệ Nhược Lan nhìn xem Tống Thanh Thư, trên gương mặt anh tuấn của Tống Thanh Thư nổi lên vẻ lo lắng, lạnh giọng nói ra:
– Không ngờ đường đường Kim Xà vương đến bước đường, rõ ràng cũng giống như phố phường bát phụ, đồ sính miệng lưỡi lo lắng a…
Tống Thanh Thư đáp:
– Ta chỉ là suy luận mà thôi, hắn có tướng mạo âm nhu, hoàn toàn chính xác có điểm giống như là một kẻ ái nam a…
Sử Tương Vân cũng nhịn không được nữa:
– Vệ ca ca, để ta giết hắn đi, dù sao mang theo thủ cấp của hắn đến Cái Bang thì cũng như vậy.
Nghe được nàng nói, Tống Thanh Thư tròng mắt hơi híp, trong lòng càng lúc càng hiếu kỳ rồi, bọn họ cuối cùng muốn đi Cái Bang để làm cái gì?
Vệ Nhược Lan lắc đầu:
– Nếu là giết hắn, những người Cái Bang kia không nhận nợ thì làm sao bây giờ, cứ dẫn hắn đi theo, lúc hành sự tùy theo hoàn cảnh thì mới tốt.
– Nhưng… như vậy thì không khỏi tiện nghi hắn.
Sử Tương Vân mắt trợn tròn hằm hằm nhìn Tống Thanh Thư, hiển nhiên đối phương vừa rồi mắng tình lang mình đã làm cho nàng tức giận phi thường.
– Yên tâm, ta có cách trừng phạt hắn.
Vệ Nhược Lan đi đến trước người Tống Thanh Thư, trong ánh mắt lộ ra kích động…
– Ngươi rơi xuống trong tay của Cái Bang, dù sao cũng sống không được, một thân công lực kinh thế hãi tục bị lãng phí không khỏi đáng tiếc, để cho ta thay ngươi phát dương quang đại đi.
Nói xong đôi tay đè chặt lên huyệt huyệt Kiên Tỉnh của Tống Thanh Thư, một cỗ cực lớn hấp lực theo trong lòng bàn tay truyền đến.
– Bắc Minh Thần Công?
Tống Thanh Thư nhướng mày.
– Kim Xà vương quả nhiên kiến thức rộng rãi.
Vệ Nhược Lan lông mày nhướng lên, cảm nhận được nội lực liên tục không ngừng dũng mãnh vào trong cơ thể của mình, nụ cười trên mặt rõ ràng hơn…
– Ta không thể không bội phục ngươi rồi, chuyện cho tới bây giờ ngươi vẫn là trấn định, lại có vài phần trước mắt cho dù núi thái sơn sụp đổ mà vẫn không thay đổi phong thái truyền kỳ của mình…
– Chuyện cho tới bây giờ, có khóc lóc hối hận cũng không bằng cứ cười mà đối mặt.
Tống Thanh Thư ngữ khí bình tĩnh làm cho một bên Sử Tương Vân cũng nhịn không được nhìn hắn, chợt phát hiện người nam nhân này trên người có một cỗ khí chất làm cho lòng người dễ bị đánh gãy…
Chú ý tới Sử Tương Vân thần tình chấn động, Vệ Nhược Lan trong lòng lại không thoải mái, hừ lạnh:
– Nhìn ngươi bộ dáng này xem có thể kiên trì được bao lâu.
Nói xong gia tăng hấp thụ độ mạnh yếu.
Tống Thanh Thư đương nhiên không phải là đạt đến trong cảnh giới truyền thuyết Thái Thượng vong tình, mà hắn sớm có phương pháp giải quyết, kỳ thật hoàn toàn có thể noi theo phương pháp lúc trước đối phó với Lý Thanh La, lúc ấy Lý Thanh La đồng dạng cũng là ý đồ dùng Bắc Minh Thần Công hấp thụ công lực của hắn, kết quả bị hắn dùng Hoan Hỉ Chân Khí sang tới, về sau chuyện liền đã xảy ra…
Đáng tiếc Vệ Nhược Lan là một nam nhân, Tống Thanh Thư vừa nghĩ tới chút hình ảnh liền một hồi ác hàn, liền bỏ đi biện pháp dùng Hoan Hỉ Chân Khí, vì vậy áp dụng một loại biện pháp khác lừa dối ứng đối, đó chính là mô phỏng ra một cỗ chân khí, dùng thủ pháp đặc thù làm cho lộ ra chân khi hùng hồn vô cùng, nhưng trên thực tế số lượng chân khí tiêu hao vô cùng ít, cùng với loại với làm bánh mì giống nhau, nhìn xem một cái bánh mì rất lớn, chính thức thì bột mì vô cùng ít, chỉ là dùng bột nở để cho bánh mì lớn ra…
Vệ Nhược Lan đã bị lừa dối, vẫn cho là mình đang hấp thụ lấy chân khí tràn đầy, nhưng trên thực tế thì chân khí đó là do Tống Thanh Thư lặng lẽ cải biến hình thái chân khí mà thôi, hắn hút được vào chân khí ít đến thương cảm.