Phần 50
Cảm nhận được Thích Phương run rẩy, Tống Thanh Thư vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, ôn nhu an ủi:
– Không đáng vì nam nhân như vậy mà thương tâm.
– Ừ…
Nhìn bên cạnh nam tử khí độ ung dung, lại quá đối lập với bộ dáng trượng phu của mình khúm núm nịnh nọt, Thích Phương trong tâm thở dài một hơi, thời điểm này phía dưới lại truyền tới tiếng đối thoại, nàng vội lau lau khóe mắt vệt nước rồi nhìn xuống.
Chỉ thấy Lam Phượng Hoàng kiều mị cười nói:
– Vạn công tử cái miệng thật là ngọt.
Vạn Sĩ Khuê chỉ có thể tùy ý mà ứng phó, chú ý tới mu bàn tay của mình từ màu đỏ biến tím, từ tím biến thành đen, một làn chỉ đỏ, chậm rãi hướng cánh tay thẳng chạy lên phía trên, trong lòng lập tức khẩn trương, nói ra:
– Mong rằng Lam giáo chủ đại nhân trước ban cho tại hạ giải dược, rồi tại hạ sẽ chậm rãi cùng giáo chủ nói chuyện phiếm.
Lam Phượng Hoàng, cười nói:
– Yên tâm đi, làn chỉ đỏ này chỉ khi nào chạy đến ngực của người thì mới khí tuyệt mất mạng, bây giờ vẫn còn có thời gian đây.
Vạn Sĩ Khuê tức nổ phổi, nghĩ thầm chờ sau khi giải độc xong, lão tử sẽ đem ngươi lên giường thô bạo giao cấu, thì mới có thể giải trong lòng cái ác khí này…
Bất quá vừa nghĩ tới trên thân thể trắng mỡ như ngọc của nàng ẩn giấu không biết giấu bao nhiêu độc xà, độc trùng, hắn liền rùng mình, lửa dục rút lui sạch sẽ.
Độc khí dần dần chạy về phía trước ngực, Vạn Sĩ Khuê đã là cảm thấy từng đợt choáng váng, thân thể lay động, nhanh nói gấp:
– Lam giáo chủ… đến đây cuối cùng cần tại hạ làm chuyện gì, chi bằng giải độc cho tại hạ, hiện nay gia gia của tại hạ thân là tể tướng triều đình, dưới một người trên vạn người, sức ảnh hưởng vượt qua xa những môn phái trên giang hồ, muốn gì Lam giáo chủ cứ mở miệng.
Hắn không phải cái người ngu, chuyện cho tới bây giờ cũng hiểu rõ, nếu đơn thuần cầu xin tha thứ cũng không thể ứng phó với nữ nhân này, lập tức cải biến sách lược chuyển qua thế lực tướng phủ, biểu hiện ra thực lực, một phương diện khác hàm ẩn uy hiếp, nếu như nàng dám đối với chính mình bất lợi, thì chỉ là một Ngũ Độc giáo làm gì mà chống đỡ được với lực lượng của triều đình.
Lam Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng:
– Công tử đừng làm ta sợ, Ngũ Độc giáo nằm tại phía xa Vân Nam, không có ở trong cảnh nội Đại Tống, gia gia của ngươi dù có là tể tướng lớn đến đâu nữa, cũng không có năng lực quản đến…
– Là tại hạ nói lỡ…
Vạn Sĩ Khuê cười hắc hắc…
– Bất quá Lam giáo chủ đêm khuya đến đây thăm, nhất định là có chỗ cầu đấy, chi bằng cứ nói ra chúng ta cùng thương lượng một phen.
– Công tử đúng là có hảo nhãn lực, ta lần này đến đích xác là tìm đến một thứ đồ vật.
Lam Phượng Hoàng bị cuốn lấy trong bẫy lưới, đã lúc lấu thân thể có chút không mỏi, trong khi nói chuyện lại thay đổi tư thế, làn váy của nàng thì ngắn đến đầu gối, liền lộ ra cặp bắp đùi đẹp trắng như tuyết, Tống Thanh Thư thấy được âm thầm lấy làm kỳ lạ, các nàng thường xuyên chạy tán loạn khắp nơi, trên chân lại không nhiễm một hạt bụi trắng nõn, cũng không biết là làm sao lại được như vậy…
– Lam giáo chủ… mời nói…
Mắt thấy làn chỉ đỏ sắp chạy lên đến dưới nách, Vạn Sĩ Khuê lập tức nóng nảy.
Lam Phượng Hoàng không nhanh không chậm nói:
– Công tử cũng biết Ngũ Độc giáo chúng ta bình thường ưa thích nhất là nghiên cứu về độc vật, vừa vặn trước đó không lâu nghe nói võ công cái thế như Kim Xà vương cũng bị chịu thua bởi vì Kim Ba Tuần Hoa của công tử, vì vậy ta nảy sinh ra hiếu kỳ, muốn đến quý phủ muốn công tử đòi hỏi xin một ít gốc Kim Ba Tuần Hoa về nghiền ngẫm một chút.
“Kim Ba Tuần hoa?” Tống Thanh Thư rùng mình, tiếp theo rất nhanh kịp phản ứng, Lam Phượng Hoàng là người của Đông Phương Mộ Tuyết, lần này cố ý đến đây tìm Kim Ba Tuần Hoa có thể là đã nhận được Đông Phương Mộ Tuyết bày mưu đặt kế, xem có thể hay không tìm được giải dược…
– Kim Ba Tuần hoa?
Vạn Sĩ Khuê cũng giật mình, rất nhanh liền cười nói…
– À… chuyện này nào có đáng gì.
Nói xong liền chạy đến ngăn tủ, cẩn thận từng li từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ phong kín, bỏ lên trên bàn.
– Lam giáo chủ, trong cái hộp này có một cây Kim Ba Tuần Hoa, chỉ cần Lam giáo chủ ban cho ta giải dược bò cạp độc, ta liền đem Kim Ba Tuần Hoa hai tay dâng lên, như thế nào?
Vạn Sĩ Khuê chăm chú nhìn Lam Phượng Hoàng, sợ nàng không đáp ứng.
– Không có vấn đề.
Lam Phượng Hoàng cười nói, làm cho Vạn Sĩ Khuê thật dài thở phào nhẹ nhỏm.
– Bất quá dù sao ta cũng phải sẽ xem trước một chút trong hộp có cái đồ vật gì rồi nói sau, bằng không thì ngươi tùy tiện cầm lấy thứ gì đó lừa gạt ta, đến lúc đó ta tìm ai nói rõ lý lẽ đây?
Lam Phượng Hoàng cười dịu dàng nói.
Vạn Sĩ Khuê gấp vội khoát tay nói:
– Lam giáo chủ là đại hành gia chuyên dùng độc, cũng biết Kim Ba Tuần Hoa này bất kể là hoa phấn hay là hương hoa, đều có chất kịch độc. Ta một khi mở ra cái y hộp gỗ à, chẳng phải là để cho hai người chúng ta đều trúng độc sao?
Lam Phượng Hoàng cười duyên nói:
– Vạn công tử nói cái gì vậy, chúng ta là người dụng độc thì làm gì mà sợ độc dược của mình, công tử cứ xuất ra giải dược thì không phải là ổn rồi sao?
Trên nóc nhà Tống Thanh Thư mỉm cười, Lam Phượng Hoàng nói lòng vòng lớn như vậy, nhưng thật ra là vì muốn lừa gạt Vạn Sĩ Khuê để lấy giải dược Kim Ba Tuần Hoa, sau khi nói hươu nói vượn, đạt được mục đích của mình sẽ làm cho đối phương mất cảnh giác, thật sự đúng là nữ nhân băng tuyết thông minh.
Vạn Sĩ Khuê cười khổ nói:
– Kim Ba Tuần hoa, Thiên Ma chi hoa, trên đời này làm gì có cái gì giải dược chứ…
– Không có giải dược?
Lam Phượng Hoàng giật mình kinh hô, sắc mặt tái nhợt vài phần. Nàng rõ ràng chuyện cho tới bây giờ, Vạn Sĩ Khuê không có đạo lý dám lừa gạt mình, bằng không thì hắn hoàn toàn trước tiên có thể dùng Kim Ba Tuần Hoa hạ độc mình, sau đó lấy giải dược để áp chế nàng.
Nguyên bản Đông Phương Mộ Tuyết cùng nàng đối với giải dược Kim Ba Tuần Hoa còn ôm chút ít hy vọng, thế nhưng lúc này nghe Vạn Sĩ Khuê nói như vậy, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ.
Thời gian Tống Thanh Thư trúng độc cũng đã là trôi qua một đoạn thời gian, nếu như Kim Ba Tuần Hoa thật sự không có thuốc nào chữa được, chỉ sợ Tống Thanh Thư sớm đã chết từ lâu rồi.
Nghĩ đến trước khi đi đến đây thì Đông Phương Mộ Tuyết nhắc nhở, trong ánh mắt Đông Phương Mộ Tuyết còn tận lực che giấu sự lo lắng, Lam Phượng Hoàng thở dài một hơi: “Chủ nhân trong tâm cao ngất, thật vất vả mới coi trọng được một người, nào ngờ cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận, nếu như Đông Phương Mộ Tuyết biết tin tức này, không biết nàng sẽ mất lý trí cuồng loạn làm ra cái sự tình gì…”
Nếu như lúc trước Đông Phương Mộ Tuyết vẫn còn võ công, thì Lam Phượng Hoàng sẽ không lo lắng như vậy, lúc đó nàng có thần công cái thế, lại là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, trong thiên hạ có ai dám muốn xui rủi phong mang mà sờ vào nàng?
Thế nhưng là bây giờ Đông Phương Mộ Tuyết thân mạng trọng thương bên người, thực lực khôi phục không đến ba thành, hơn nữa vị trí giáo chủ đã mất, thân phận lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng, quả thực nếu nàng làm chuyện phát sinh ra sự tình gì, chỉ sợ tránh khỏi kết cục thảm đạm.
Vạn Sĩ Khuê chính là người có tâm kế sâu trong tướng phủ, thấy Lam Phượng Hoàng nghe được Kim Ba Tuần Hoa không có giải dược lập tức mặt mày biến sắc, hắn thấy kỳ lạ, nhưng rồi mãnh liệt kịp phản ứng, nhìn qua Lam Phượng Hoàng đang dính trong bẫy lưới cười lạnh nói:
– Thiếu chút nữa ta đã trúng bẫy kế hoạch lớn của ngươi, nguyên lai ngươi là vì Tống Thanh Thư mà đến.
Lam Phượng Hoàng biết phản ứng mình đã lộ ra kẽ hở, chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng đáp lại.
– Họ Tống kia thật đúng là diễm phúc sâu, lúc trước nghe nói hắn không chỉ có thê tử là mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ, bên người còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, có đủ loại nữ nhân tre già, măng mọc, ta còn có chút không tin. Nào ngờ bây giờ đã tận mắt nhìn thấy, thì không thể không tin.
Tại Dương Châu, thiên kim tiểu thư Lý gia vì cứu hắn mà trước mặt mọi người dám hy sinh danh tiết nữ nhi gia, về sau lại có một nữ nhân tuyệt sắc giống như Cửu Thiên tiên nữ chạy đến cứu hắn, hôm nay lại tới thêm nữa một Lam giáo chủ của Ngũ Độc giáo…
Nhìn qua trước ngực của Lam Phượng Hoàng bị từng ô lưới siết chặt lộ ra đôi bầu vú nảy nở, bên dưới cặp đùi trắng như tuyết khêu gợi kia, Vạn Sĩ Khuê lộ ra một tia quỷ dị…
– Chậc chậc, bực diễm phúc này thật là làm cho nam nhân hâm mộ ghen ghét a.
– Nếu như Kim Ba Tuần Hoa không có giải dược, thì chất độc trên người của ngươi cũng đừng nghĩ đến thuốc giải, chậm rãi chờ chết đi.
Lam Phượng Hoàng cười lạnh nói.
Vạn Sĩ Khuê cười lắc đầu:
– Kim Ba Tuần hoa mặc dù không có giải dược, thế nhưng là cái loại bò cạp độc thì không phải là không có thuốc chữa, hơn nữa giải dược có lẽ nằm ngay tại trên người của ngươi.
– Tại trên người ta thì như thế nào? Có bản lĩnh thì tới lấy đi…
Lam Phượng Hoàng hừ một tiếng…
– Trừ phi tự chính ta nguyện ý, trên đời này không có nam nhân có thể bình yên vô sự khi đụng phải vào thân của ta…