Phần 103
Buổi sáng đến rộn ràng bởi tiếng thím ba đánh thức cả hai đứa.
– Trời đất ơi hai cái đứa này chắc phải đánh đòn quá! Cô cậu sao hổng vô nhà mà nằm ngủ ngoài sân hả? Trúng gió rồi làm sao!!!
Tôi mở mắt dậy ngơ ngác, chị cũng ngồi kế bên vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Thì ra đêm qua ngồi chơi rồi ngủ hồi nào không hay. Thím ba chống hông rồi bẻ một nhánh cây kế bên quất nhẹ vô mông tôi với chị.
– Cô cậu đi vô nhà ăn sáng cho tui… nhanh lên!
– Hihi đau mà mami, đau… mami đánh hắn đi tại hắn hết mà… uidaa!
Chị nhảy dựng dậy đẩy tôi ra trước rồi chạy vô nhà, tôi cười khì khì rồi chạy theo, sau lưng thím ba đứng chông hông lắc đầu. Vào nhà giành nhau cả buổi với wc để vệ sinh cá nhân mới mò xuống nhà ăn sáng, xong xuôi tôi chạy luôn lên trường học. Được khoảng nửa buổi tôi trốn về lên công ty tiếp tục phần việc hôm qua. Chị bên công ty đối tác cùng duyệt chọn người mẫu đã có mặt sẵn.
– Nè em! Cô bé hôm qua đẹp quá sao chị không thấy trong danh sách em gửi cho chị.
– Hả! Cái người ngồi kế em đó hả?
– Ừ!
– Không chị ơi, người đó đâu phải người mẫu của tụi em.
– Vậy sao? Thế em cho số bé đó đi chị liên lạc mời diễn chung. Hôm qua chị có chụp hình bằng điện thoại về sếp bên chị thích lắm.
Tôi giật nảy người, cái bà này nhanh tay nhanh chân thiệt, quắc mắt một cái tôi xua tay.
– Chị muốn chọn ai cũng được, riêng người đó thì không!
– Sao vậy? Này chị bảo này, làm việc với nhau mà dấu người riêng như vậy là không được.
– Chị nói đi đâu vậy? Chị đó đâu có phải tới casting mắc gì em phải giấu.
– Nhưng chị nghe em ấy đòi tham gia mà.
– Ờ! Đúng là có đòi tham gia nhưng em không cho.
– Sao kỳ vậy?
– Em không thích.
– Tại sao không thích?
– Tại em không thích!
Tôi phán một câu tỉnh bơ rồi cầm máy ảnh đi sang phòng studio của công ty để chụp hình cho hai bạn PG khác. Chụp được một chút thì anh giám đốc sang phòng nói chuyện với tôi.
– Này M! Có việc gì con nhỏ bên kia tôi nói em ỷ quyền ngăn bên họ chọn người mẫu diễn vậy?
– Ủa? Chị đó nói với anh rồi hả?
– Ừa! Nó bảo có một bạn đẹp nhất nhóm casting, bên họ thích nhưng em không cho.
– Bà đó tào lao nửa. Cái người đó là chị em lên chơi với em chứ có phải lên để casting gì đâu mà đòi cho diễn trời.
– Vậy sao? Thế mà tôi bảo bạn đó đòi tham gia nhưng em không cho, sếp tôi chỉ đạo nhất định phải mời cho được chị của em đấy.
– Đúng là chị em ham vui đòi tham gia, nhưng em không thích, hôm qua chị em cũng đổi ý rồi đâu có đòi tham gia nửa.
– À! Ra thế, nhưng sếp bên họ nói như thế rồi em xem có cách nào mời chị em tham gia không? Bên họ hay hợp tác với công ty mình nhiều chương trình, sếp họ cũng đích thân lên tiếng rồi.
– Gì kỳ vậy trời, tự nhiên chị em liên quan gì tới công ty mình mắc gì phải đi mua vui cho thằng cha đó.
– Em nói gì kỳ vậy, chỉ là mời tham gia buổi tiệc đó thôi chứ mua vui gì ở đây. Chị em không liên quan nhưng em thì liên quan đấy. Giúp anh nhé, không diễn cũng được nhưng đến than gia ăn uống chắc không vấn đề chứ.
Tôi ngẩn người, nghe cũng đủ biết đổ hết trách nhiệm lên vai tôi, rắc rối nửa rồi đây, tự nhiên cứ ép bằng được phải có chị trong khi chị chẳng liên quan gì, nghe cứ như đe dọa tôi.
– Nhưng…
– Thì em cứ hỏi ý chị em thử, nếu em ấy không đồng ý thì thôi anh sẽ tìm cách khác.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu, kệ cùng lắm kêu chị không được đồng ý là xong chứ gì.
– Được rồi! Để tối em về hỏi thử chị em coi.
– Ừ! Có gì báo anh sớm nhé!
Tôi tiếp tục công việc của mình nhưng chẳng có tý hứng thú nào mặc dù đang chụp hình cho hai cô PG xinh đẹp. Xong việc tôi về quán ông Kha làm, đến khuya thì chạy qua nhà chị để nói chuyện vì cả buổi cha giám đốc cứ nhắn tin hỏi hoài. Tôi ngồi kể lại hết lời của bà nhiều chuyện công ty kia với anh giám đốc tôi nói và kêu chị từ chối. Tưởng chị sẽ nghe tôi phân tích xong sẽ ngoan ngoãn nghe theo, ai ngờ suy nghĩ một hồi chị cười tít mắt.
– Nhóc gọi cho anh đó đi, chị sẽ nói chuyện.
– Mà chị từ chối đúng hôn?
– Hihi biết rồi biết nhóc lo rồi, gọi đi.
– Ờ!
Tôi gọi cho anh giám đốc, chị cầm lấy điện thoại nói chuyện, không hiểu nói gì mà không cho tôi nghe, chỉ biết cả buổi tối cứ tủm tỉm cười một mình hoài, hỏi thì không chịu nói cho tôi biết luôn. Sáng hôm sau mò lên công ty cho mấy bạn người mẫu thử đồ trước để chị thiết kế còn chình sửa cho đúng size thì anh giám đốc đi qua vỗ vai cười tươi.
– Cảm ơn em nha! Chị em không diễn nhưng tham gia buổi tiệc cũng tốt lắm rồi. Em về báo chị em giờ giấc chuẩn bị rồi bên kia họ cho xe đến đón nha.
Anh giám đốc vui vẻ phán một câu rồi đi ra khỏi phòng, đã vậy còn thòng lại thêm một câu tôi nghe xong muốn đập luôn cái máy ảnh.
– À kêu cô bé ăn mặc thật đẹp vào nhé!
Tôi muốn dựng hết cả tóc, thở phì phì vì máu dồn lên não, bức xúc tôi hét lên giữa phòng làm ai cũng giật mình nhìn tôi.
– Chị Phương!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Xong việc tôi chạy thẳng luôn qua nhà chị, bỏ luôn cả buổi học chiều.
– Nhóc đã nói hổng phải lo cho nhóc mà. Cùng lắm nhóc không làm việc đó nửa, mắc gì chị phải đi tới dự tiệc đó.
– Nhưng chị hổng muốn nhóc vì chuyện này mà mất việc.
– Đã nói là không sợ mất việc mà.
– Chỉ là buổi tiệc mà, có ăn, có uống, có nhiều trò vui chị tham gia một chút có mất gì đâu hihi.
– Trời à! Nghe mùi cũng biết thằng cha sếp bên công ty đó thấy hình chị rồi mê, đòi có chị để cưa cẩm này nọ chứ sao mà hổng mất.
– Hihi thì để chị coi ông đó sẽ làm gì chị, với lại có nhóc bên cạnh bảo vệ chị mà.
– Có nhóc thì có, rủi ổng thả dê chị rồi sao, người thiệt thòi là chị đó.
– Hihi càng vui chứ sao. Nhóc khờ! Yên tâm yên tâm chị biết mình đang làm gì mà.
– Nhưng!
– Yên tâm yên tâm! Một trăm cái yên tâm nha hihihi! Coi cái mặt nhóc kìa, ngố ơi là ngố. Cười cái coi!
Chị vui vẻ chọt chọt vào mặt tôi, thiệt không hiểu chị đang tính làm gì, tôi là tôi không có yên tâm được rồi đó. Hết cách, tôi đành rời khỏi nhà chị đi qua quán ông Kha làm với tâm trạng cứ như ngồi trên đống lửa. Đang chưa biết làm sao thì chị Thủy xuất hiện, nhìn thấy cả buổi phục vụ cái mặt tôi ngơ ngơ chị liền kêu tôi lại ngồi nói chuyện.
– Sao có chuyện gì bửa nay anh M của em mặt mày bí xị dzạ?
– Thôi nay em không có tâm trạng giỡn chị ơi, đang lo gần chết đây.
– Lo chuyện gì? Anh nói em nghe đi, thiếu hơi gái hả… hihi vậy tối nay em chiều anh nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
– Chị tha em! Giỡn hoài.
– Chứ anh hổng nói em nghe em hổng tha cho anh à nhaaaa!
– Rồi rồi rồi! Sợ chị luôn!
– Haha! Coi cái mặt em kìa, làm như sợ chị ăn thịt em hổng bằng. Rồi nói chị nghe coi.
Tôi thở dài kể lại mọi chuyện cho chị Thủy nghe.
– Đó! Chị nói coi, em là em nghe mùi thằng cha đó tính kiếm chuyện tán tỉnh chị Phương chứ đâu. Thiệt là khó chịu mà.
Chị Thủy mĩm cười chống cằm nhìn tôi.
– Gì nhìn em dữ vậy? Kêu kể chuyện, kể xong không ý kiến ngồi nhìn là sao.
– Em nói hết chưa? Chị thấy em hùng hổ quá thành ra chờ em nói hết nè.
Tôi thở phì uống một hơi hế ly trà đá.
– Rồi! Em nói hết rồi đó!
Chị Thủy vẫn chống cằm nhìn tôi chằm chằm như suy xét điều gì đó.
– Chị hiểu rồi. Em lo là đúng, chuyện mấy ông sếp lớn thấy gái đẹp rồi sáp tới cho bằng được cũng bình thường, nhất là trong giới nghề em làm. Nhưng làm gì sồn sồn lên dữ vậy chàng trai, dự tiệc có đông người, em cũng ở đó, chị nghĩ hổng có chuyện gì đâu.
– Em cũng biết, nhưng mà gặp được một lần rủi ổng cứ làm tới kiếm chị Phương hoài rồi sao.
– Haha thì bé Phương xinh đẹp, được sếp sòng đại gia theo đuổi là tốt chứ sao.
– Nói gì kỳ! Nói đã đời chị cho ý kiến cũng như không.
– Em mới kỳ đó. Chị hỏi em nha, Phương là gì của em?
– Chị!
– Chị ruột hay sao?
– Chỉ là chị thôi, không phải ruột.
– Vậy bé Phương có bạn trai chưa?
– Ờ hình như chưa.
– Còn ông sếp bên kia em biết ổng già hay trẻ, tốt hay xấu chưa?
– Ờ thì chưa biết, mới gặp bà nhiều chuyện trợ lý của ổng à.
– Giờ hổng bàn tới việc ông sếp đó tốt hay xấu nha. Em hổng phải em ruột của bé Phương, cho dù là em ruột thì việc người nào đó muốn theo đuổi, làm quen Phương thì em cũng đâu có quyền gì mà ngăn cản.
– Nhưng…
– Đồng ý em phải lo lắng đề phòng Phương bị thiệt thòi nếu ông đó là người xấu. Nhưng cũng đâu cần em phải hung hổ kiếm cách ngăn cản như nảy giờ đúng hôn.
Tôi ngẩn người ra, lời chị Thủy nói hơi thẳng tuy nhiên nghĩ lại thì cũng đúng, tôi cũng đâu có quyền gì ngăn cản người khác tiếp cận làm quen theo đuổi chị. Nhưng mà không hiểu sao tôi vẫn thấy lo và khó chịu lắm. Chị Thủy vẫn nhìn tôi, chống cằm cười cười.
– Sao? Thấy lời chị hợp lý chưa chàng trai. Trước giờ chị mới thấy em sồn sồn mất bình tĩnh như vậy đó nha. Nè! Em lo cho Phương là đúng nhưng hổng cần phải làm quá như vậy đâu, trừ khi….
– Sao chị?
– Em có quyền làm quá ngăn cản này nọ…trừ khi em….
– Em sao?
– Nói vậy hổng hiểu hả? Hihi trừ khi em yêu Phương.
Tôi sững người, ờ đúng là ngu thiệt, có nhiêu cũng không nghĩ ra, ngay lập tức tôi xua tay.
– Nói tào lao nửa. Yêu đương gì đâu trời, em chỉ là lo chị Phương bị người ta dê, chị cũng biết tại em mà chị Phương bị dính vào vụ này mà.
– Hihi hổng có thì thôi làm gì lên giọng ghê vậy. Được rồi chị hổng chọc em nửa, bửa đó chị cũng hổng làm gì, em đưa chị theo chơi với có gì chị coi chừng Phương cho em. Vậy là yên tâm nha.
– Được không? Em sợ chị phiền.
– Được đi chơi, ăn uống, rồi có cơ hội làm quen đại gia này nọ, chị thèm còn hổng hết lấy gì phiền hihi. Em dẫn chị theo được hôn mới nói à.
– Ờ được! Công ty em tổ chức mà mời ai cũng được.
– Ok vậy nha!
– Rồi! Vậy em cảm ơn chị trước.
– Hihi! Trả tiền nước cho chị đi.
– Ờ chơi luôn!
– Rồi cuối cùng em có yêu bé Phương hôn dzạ?
– Mệt quá! Không có, chọc hoài!
– Haha!
Tôi đứng dậy đi vào trong, sau lưng chị Thủy vẫn cười nói với theo chọc tôi. Vào wc đứng nhìn mình trong gương, tôi tự nghĩ hình như mình hơi làm quá, chị Thủy nói đúng, dạo này hình như càng lúc tôi càng mất bình tĩnh. Còn hôm nay cũng vậy, chẳng hiểu sao biết chuyện chị đồng ý đi dự tiệc tôi lại khó chịu như vậy, ngay bây giờ dù đã thông suốt, bớt lo vì chị Thủy phân tích… nhưng mà…vẫn thấy sao sao ấy. Tôi lắc lắc đầu ụp mặt vô vòi nước xả ào ào để lấy lại bình tĩnh. Kệ dù sao cũng có chị Thủy đi cùng, chắc không có gì rắc rối đâu.