Phần 113
“Bố… Mẹ mỗi ngày vất vả chăm sóc bố như vậy bố không thể nhẹ nhàng một chút sao? Bố nhìn xem, mẹ tức giận bỏ đi rồi kìa!”. Thuyền thấy Tuấn Phong ra ngoài cũng liền lên tiếng oán trách bố mình.
“Mẹ ngươi cũng thật là, biết tính bố thế rồi còn cứ hay nói nhiều… hừm”. Ông Khánh vẫn lên tiếng trách móc bà Diệp.
Thuyền nghe xong cũng có chút tức giận, nhưng dù sao vẫn là bố mình, nên nàng đành phải nhịn…
Ông Trương thấy Thuyền tức giận thì cũng lên tiếng mở miệng khuyên can ông Khánh: “Ông thông gia, đây là ông không đúng, về sau nên sửa lại tính tình một chút… haiz. Cái thân già cô đơn của tôi đây, nếu mẹ thằng Phong mà còn, tôi yêu thương bà ấy còn chả hết, đâu có bao giờ mắng bà ấy đâu… Vì người phụ nữ mà, có nói thì họ mới quan tâm mới yêu mình…”.
“Ha Ha Anh Trương, e cũng chỉ là nặng lời nhất thời chứ không để bụng. Chút xíu nữa em nhận lỗi với bà ấy vậy!”. Ông Khánh cười hề hề nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha ha!” Ông Trương cũng cười hề hề đáp lại.
“Thuyền. Bố xin lỗi, con không phải không biết tính của bố a, đừng tức giận!”. Ông Khánh rất thương Thuyền, nhìn thấy khuôn mặt con gái không vui liền lên tiếng xin lỗi.
“Bố phải xin lỗi mẹ chứ xin lỗi con làm gì, bố mai cứ đi viện khám cẩn thận thì con cũng không để bụng đâu!”. Thuyền vẫn rất quan tâm ông Khánh nói.
“Được, bố đều nghe con hết có được chưa.”. Ông Khánh cười nói. Dừng một chút ông Khánh lại nói với Thuyền: “Thuyền, về sau con nhớ hiếu thuận với bố chồng biết không?”.
Thuyền nghe xong gương mặt không tự chủ đỏ bừng, trong lòng nàng thầm nghĩ, hiện tại cũng đều cùng bố chồng lên giường rồi còn nói gì tới hiếu thuận…
Mà ông Trương nghe xong cũng thầm nghĩ: “Ông thông gia không biết thôi, hiện tại có khi tôi cũng phải gọi ông là bố vợ ấy chứ… nên từ hiếu thuận chắc phải thay bằng yêu thương hehe!”. Nhưng những lời này tất nhiên ông Trương chỉ có để trong lòng chứ sao dám nói ra.
“Ông thông gia, ông yên tâm, Thuyền làm dâu rất tốt, rất ngoan ngoãn hiếu thuận haha.”. Ông Trương vừa nói vừa liếc mắt với Thuyền.
Thấy bố chồng nói ẩn ý lung tung, Thuyền nghe là hiểu ngay, lập tức người nàng run lên, lại càng e ngại xấu hổ, lập tức liền vụng trộm đưa tay bấu bố chồng một cái như tình nhân e ấp vậy…
Ông Trương ngay lập tức cảm thấy một cơn đau đớn từ eo truyền đến, nhưng điều này làm ông vừa mừng vừa sợ, vì hành động này của Thuyền người ta chỉ làm với chồng hoặc người yêu mình thôi… Ông Trương cảm thấy lâng lâng nên cũng tiện tay lén thò ra sau vỗ mông Thuyền vài cái…
“Hai bố cứ tiếp tục nói chuyện đi ạ, con ra ngoài trước xem mẹ thế nào!”. Thuyền bị ông Trương vỗ mông thì vô cùng xấu hổ, sợ đứng thêm nữa bố chồng mình lại làm điều gì xấu hổ thêm nữa nên đành xin phép ra ngoài…
“Ha ha, anh Trương, Thuyền từ nhỏ đã được em nuông chiều rồi, anh có gì bỏ qua cho nó nhé!”. Ông Khánh thấy thế liền nói đỡ cho con gái…
“Không có việc gì không có việc gì Ha Ha!”. Ông Trương vội vàng mỉm cười nói, chứ nếu Thuyền có bấu nữa ông cũng phải cam chịu thôi…
Lại nói tới Tuấn Phong lúc này đang đứng ở Phòng khách, hắn thấy mẹ vợ đang ngồi trên ghế khóc nức nở, liền vội vàng ngồi kế bên mẹ vợ rồi vỗ vỗ sau lưng an ủi nói: “Mẹ đừng buồn nữa, bố tính tình có hơi nóng nảy, mẹ từ xưa tới nay cũng hiểu mà, nhưng bố đều không để bụng nói xong là thôi mà…”
“Tuấn Phong, mẹ thực không chịu nổi!”. Bà Diệp thấy Tuấn Phong tới thì càng khóc to thêm…
“Mẹ, con biết mẹ chịu khổ rồi, nhưng là chẳng phải mai bố cũng nghe lời đi bệnh viện sao, mẹ phải vui lên mới đúng chứ! Bố tính nóng nảy, lại thêm bệnh vào người, nên là càng căng thẳng hơn… Mẹ thông cảm cho bố nhé mẹ!”. Tuấn Phong an ủi mẹ vợ.
“Hừm. Mai ông ta đi tới bệnh viện, nếu phải nằm lại thì cũng kiếm được người chăm sóc bồi ông ấy tốt lắm rồi! Mẹ quan tâm làm gì.”. Bà Diệp mang lấy giọng mỉa mai nói với Tuấn Phong.
“Mẹ. Mai có phải lưu tại bệnh viện hay không con không biết, nhưng bây giờ xin mẹ hãy bớt giận có được không, mẹ nhìn bố con ở nhà đang nhìn chằm chằm vào mình đó, không sợ bị chê cười sao?”. Tuấn Phong mang bố mình ra lừa mẹ vợ…
Bà Diệp nghe xong cũng sửng sốt, đúng là đang có khách ở nhà mà lại khóc lóc còn ra thể thống gì, cho nên bà liền vội lau nước mắt nói: “Ừm con nói đúng, mẹ không tức giận nữa, tức nữa làm hại sức khỏe.”.
“Vâng. Về sau bố mà có tức giận mắng mẹ, thì mẹ đừng để ý, dù gì bố cũng đang bệnh… Mẹ cứ coi như gió thoảng bên tai là đc ạ!”. Tuấn Phong tiếp tục an ủi mẹ vợ.
“Mẹ không sao chứ?” Chính lúc này, Thuyền cũng đi tới!
“Mẹ không sao!”. Bà diệp khẽ nói với Thuyền.
“Mẹ, sao con không thấy Tiểu Mây đâu?”. Vừa rồi tới nhà chào hỏi cha mẹ Thuyền cũng không thấy Tiểu Mây, cho nên nàng cứ tưởng là con mình đang chơi ngoan ở phòng ông bà ngoại, nên vừa lúc đi ra nàng liền vào phòng bà Diệp tìm nhưng vẫn không có.
“À, Tiểu Mây đang ở nhà hàng xóm chơi, Con qua xem nó một chút đi!”. Bà Diệp nói.
Thuyền nghe xong liền xoay người sang nhà hàng xóm tìm Tiểu Mây, trong phòng khách lúc này chỉ còn Tuấn Phong và bà Diệp.
“Mẹ, Tiểu Mây ở bên này có ngoan không mẹ?”. Tuấn Phong thuận miệng hỏi mẹ vợ…
“Ừm nó ngoan lắm, lại biết điều… Ai thấy cũng khen là thông minh ngoan ngoãn giống mẹ nó, mai sau lớn lên có khả năng giống mẹ cũng làm một nữ tiến sĩ…”. Bà Diệp mỉm cười nói với Tuấn Phong.
“Mẹ, nếu mai sau Tiểu Mây lớn lên mà thành Tiến sĩ thật, thì công lao lớn nhất là của mẹ haha!”. Tuấn Phong cười đùa nói.
“Con chỉ có nói là giỏi!”. Bà Diệp trợn mắt nhìn con rể.
Tuấn Phong nhìn mẹ vợ liếc nhìn mình, bộ dáng y hệt như Thuyền, trong lòng hắn liền lập tức rối loạn, bởi vì hắn nhớ trước đó không may nhìn thấy thân thể trần trụi của mẹ vợ, cho nên Tuấn Phong liền cảm thấy có chút không được tự nhiên…
Bà Diệp thấy Tuấn Phong như vậy, liền phát hiện sự bất thường của Tuấn Phong, nhớ tới điều gì đó cho nên khuôn mặt bà cũng chợt ửng đỏ… cũng không nói gì nữa…
“Mẹ, con đi vào xem hai bố nói chuyện gì nhé…”. Tuấn Phong thấy không khí có vẻ trầm xuống liền mở miệng muốn rời đi. Bà Diệp ngồi tại chỗ lại nhớ đến đêm xấu hổ hôm đó, bà thầm trách mình không cẩn thận để làm ra tình huống xấu hổ như thế… khiến 2 mẹ con giờ gặp nhau chẳng được tự nhiên.
Ngồi chơi hàn huyên với bố vợ tới 9 giờ tối, thì 3 người cũng xin phép trở lại nhà mình… Ai nấy đều trở về phòng người đó… Tuấn Phong liền ôm Thuyền chìm vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau, Tuấn Phong với Thuyền xin phép nghỉ một ngày để đưa ông Khánh vào viện… Ông Trương như đã hứa cũng đi theo cùng… Tuấn Phong với Thuyền đi nộp phí khám rồi đỡ ông Khánh đi kiểm tra từng phần một… Đại khái tầm 10 giờ sáng, Ông Trương liền có kết quả… khám bệnh sơ qua…
“Bác sĩ, Bố cháu bệnh sao rồi ạ?” Thuyền thấy hồ sơ xét nghiệm của bố mình được chuyển về phòng khám ban đầu thì vội vàng hỏi.
“Phải đợi trả đủ kết quả thì mới biết được cháu à! Hiện tại mới có xét nghiệm sinh hóa cơ bản thôi…” Bác sĩ nhìn Thuyền nói.
“Vâng cảm ơn bác!”. Thuyền hơi lo lắng sốt ruột nói… Vì bệnh viện chờ đợi khám khá là lâu, cũng may là có ông Trương ngồi nói chuyện phiếm với ông Khánh nếu không thì chắc ông Khánh đã đòi về từ lâu rồi…
Đến buổi trưa, toàn bộ kiểm tra cơ bản đã có. Nghe thấy gọi tên, Tuấn Phong với Thuyền liền vội vàng vào phòng khám nghe bác sĩ dặn dò…
Bác sĩ xem xong kết quả của ông Khánh thì nghiêm túc nhìn hai vợ chồng Thuyền… liền yêu cầu ông Khánh cần nhập viện, vì bệnh tình ông đang có chút nguy hiểm, nào là huyết áp cao, lại thêm bệnh gout… Hơn nữa trên người ông còn có rất nhiều điều bất thường, đặc biệt là gan có vấn đề… cần được phải nhập viện kiểm tra thêm…
Kết quả phải nằm viện cũng nằm trong dự đoán của vợ chồng Thuyền… Nhưng nghe bác sĩ nói thế thì cũng không khỏi lo lắng… Sau đó Tuấn Phong liền cầm lấy đơn thuốc và giấy yêu cầu nhập viện ra thanh toán… Còn Thuyền thì đi thông báo cho ông Khánh… Ông Khánh nghe xong liền có chút không muốn nhưng nghe ông Trương khuyên bảo thì cũng nguôi nguôi đồng ý nằm viện! Sau khi cả gia đình đi ăn cơm trưa xong thì phòng bệnh của ông Khánh cũng đã được thu xếp xong xuôi, bà Diệp nhận ở lại chăm sóc ông Khánh, nhưng ông Trương cứ nằng nặc đòi ở lại… khiến bà Diệp vs Thuyền cảm động… Nhưng bà Diệp vẫn không đồng ý khiến ông Khánh có chút hơi tức giận đang định mắng bà Diệp thì Tuấn Phong ngắt lời…
“Bố, vậy bố ở lại chăm sóc bố vợ giúp vợ chồng con nhé, bọn con sẽ thường xuyên vào. Nếu bố mệt thì bọn con vào thay ạ”. Tuấn Phong sợ mẹ vợ với bố vợ lại nảy sinh mâu thuẫn nên liền mở miệng nói… sau đó liền nháy mắt ra hiệu mẹ vợ đừng nói nữa…
“Anh thông gia, vậy vất vả anh!”. Mẹ vợ k muốn cũng hơi sợ ông Khánh cho nên liền thôi đôi co… Vì bà sợ làm phiền ông thông gia. Vì ông Trương nay cũng đã 60 tuổi rồi cũng đâu trẻ khỏe như ngày xưa nữa đâu…
“Bà thông gia, đừng khách sáo mà hề hề!”. Ông Trương cười vs bà Diệp nói.
Trên đường về đến nhà, 3 Người đã bàn bạc tốt… Vài ngày đầu cứ để ông Trương chăm sóc, sau đó sẽ đổi bà Diệp vào, rồi Tuấn Phong rồi sẽ tới Thuyền… Khi về tới nhà đã là 4h chiều, Thuyền bắt đầu xuống đầu bếp chuẩn bị đồ ăn, mà Tuấn Phong muốn giúp nàng thì lại bị nàng đuổi đi, cho nên hắn vào phòng ngủ làm việc. Thuyền một lúc sau thì cũng đã chuẩn bị xong cơm tối, nàng liền đóng vào hộp mang tới cho bố ruột và bố chồng nàng… vì hôm nay nhập viện thủ tục có hơi muộn nên là không kịp báo cơm ở viện… nên Thuyền liền lái xe tới đưa cơm…
“Bố, con cảm ơn bố, vất vả bố rồi!” Thuyền tới bệnh viện gặp ông Trương ở cửa phòng viện, liền vội vàng nói.
“Thuyền, có gì mà vất vả, chỉ là chăm sóc người bệnh thôi mà, ngày xưa bố chăm mẹ thằng Phong trong bệnh viện rất tốt đấy, a đây là món con làm cho bố à, ha ha! Đây là lần đầu tiên nha. Chắc hẳn ngon lắm đây.”. Ông Trương cười hề hề nói với Thuyền.
“Bố, con cũng rất lâu chưa có nấu ăn rồi, nếu không ngon bố đừng chê…” Thuyền mang lấy khiêm tốn giọng điệu đối Ông Trương nói.
“Thuyền, chỉ cần cái gì từ con ra thì đều ngon cả hề hề!”. Ông Trương cười đùa nói.
Thuyền nghe xong gương mặt xinh đẹp liền không tự chủ được đỏ một chút! Sau đó liền liếc mắt lườm ông Trương mà không nói lời nào.
“Thuyền, Tuấn Phong đâu con?” Ông Trương đứng ở gần Thuyền hỏi.
“Chồng con vẫn ở nhà đang làm việc, tại hôm nay xin nghỉ nên việc làm bị dồn nhiều ạ! Thế bố con đâu rồi ạ?”. Thuyền thuận miệng nói.
“Ừm. Bố con có vẻ hơi yếu, cả ngày rong ruổi đi xét nghiệm rút máu rồi làm các thứ kiểm tra nên giờ chắc mệt nên đã ngủ rồi… Thôi chúng ta ra ghế đá ngồi nói chuyện chút”. Nói xong ông Trương cũng cất đồ Thuyền mang tới rồi dẫn Thuyền ra ghế đá ngoài sân ngồi xuống… Ông Trương cũng có vẻ không thích không khi trong này, nó làm ông khá ngột ngạt…
Ông Trương ngồi xuống chợt mở lời nói: “Thuyền, con thấy mấy hôm nay bố biểu hiện như thế nào?”.
“Tốt lắm ạ, con rất cảm ơn bố đã chăm sóc bố con, nếu không có bố, không biết mẹ con với bố con sẽ cãi nhau tới trình độ nào nữa…”. Thuyền thuận miệng nói…
“Thuyền, ý bố là nói là biểu hiện của bố với Tuấn Phong thế nào ấy chứ không phải nói biểu hiện tại bệnh viện, ông thông gia cũng như anh em ruột thịt của bố, chuyện này nên làm nên làm mà…” Ông Trương thấy Thuyền có vẻ hiểu lầm cho nên liền thanh minh nói.
“À về vấn đề đó thì cũng tốt bố ạ, bố phải giữ vững quan điểm vs phong độ nha hihi!” Thuyền lại thuận miệng nói.
“Bố có phải nguyên nhân vì áy náy với Tuấn Phong nên mới làm như vậy không? Bố muốn đền bù tổn thất cho Tuấn Phong có phải không bố?”. Thuyền lại hỏi tiếp…
“Cũng một phần là thế, Nhưng quả thật trước kia là bố sai, dù có không có phát sinh quan hệ với con thời gian qua bố cũng bổ bê hắn… Sau đó nhìn thấy hắn được quan tâm mà cao hứng, bố rất vui mừng nhưng cũng hiểu mình làm bố thất bại đến nhường nào…” Ông Trương vội vàng một bên giải thích cho Thuyền nghe.
“Tốt lắm, nếu vậy thì con sẽ nói cho bố ý nguyện của chồng con!”. Thuyền thấy bố chồng có vẻ hiểu ra thì nói thẳng.
“Thuyền, con có chuyện gì muốn nói với bố vậy?”. Ông Trương nghe xong không tự chủ được tò mò hỏi.
“Trước khi nói con muốn hỏi bố, có phải bố lo lắng chuyện của chúng ta sẽ bị Tuấn Phong phát hiện phải không?” Thuyền nghĩ nghĩ rồi cũng hỏi.
“Đúng vậy, bố mỗi ngày đều vì chuyện này mà lo lắng…”. Ông Trương nghe xong thấy có vẻ không ổn. Trên mặt cũng lộ vẻ khẩn trương.
“Bố nếu sợ vậy về sau cũng không dám làm loại chuyện này cùng con nữa có phải không?”. Thuyền cố giả bộ trấn tĩnh nói.
“Cái gì? Con định nói sẽ không tiếp tục cùng bố như vậy nữa sao?”. Ông Trương nghe xong thì hoảng sợ, hai tay ông nắm chặt tay Thuyền, vì ông cho rằng chỉ có đình chỉ mối quan hệ này thì Tuấn Phong mới có thể không biết…
“Bố đừng làm vậy có được không, xung quanh còn nhiều người đó, con còn chưa nói xong mà!”. Thuyền thấy ông Trương xúc động như vậy cho nên liền vội vàng nói.
“Thuyền, con còn điều gì nói nữa, chẳng phải con muốn cùng bố chấm dứt mối quan hệ của chúng ta sao?” Ông Trương có vẻ buồn bã nói.
“Bố bình tĩnh nghe con nói có được không…”. Thuyền đột nhiên lớn tiếng nói.
– “Được được, bố không xúc động, bố xin lỗi, con nói tiếp đi…”. Ông Trương thấy Thuyền to tiếng thì cũng bình tình lại nói…
“Haiz! Bố lớn tuổi rồi, sau này đừng có xúc động như vậy nữa được không, nguy hiểm lắm, con sẽ sợ đó…”. Thuyền dừng một chút lại nói tiếp: “Mà bố không nhớ sao, trước con đã từng nói với bố rồi, là Tuấn Phong có một sở thích hơi quái lạ, Anh ý thích cảm giác bị… cắm sừng…”. Thuyền thấy Ông Trương nói xin lỗi, cũng đã bình tĩnh xuống, nhưng mà để nói ra vấn đề này Thuyền có hơi chút xấu hổ, cho nên âm thanh có hơi thấp về phía sau nói…
“Ừm. Đúng là bố có nhớ là con từng nói vậy, nhưng bố chưa hiểu lắm về điều đó…”. Ông Trương nghe xong thấy bộ dạng xấu hổ của Thuyền thì vẫn ngạc nhiên lắm nhưng không dám xúc động nói.
“Cho nên lúc ban đầu Tuấn Phong mới kêu con giúp bố thủ dâm để cho bố bớt đau đó! Bố nghĩ xem, nếu chồng con không có suy nghĩ thế, thì con sao lại dám làm điều đó với bố chồng mình…”. Thuyền nhỏ tiếng dần nói…
“…”. Ông Trương vẫn im lặng lắng nghe. Ông tuy rằng không hiểu “cắm sừng” là gì nhưng ông có thể hiểu nôm na là cảm giác thoải mái dễ dãi tư tưởng. Nhưng điều mà ông Trương quan tâm bây giờ chỉ là không biết Thuyền có muốn tiếp tục mối quan hệ như này với mình hay không… càng nghĩ thì càng rối… Ông Trương không biết nghĩ đến điều gì, tự nhiên buồn bã thở dài, mặt ông liền trầm cúi xuống, lại vô tình nhìn thấy cặp ngực của con dâu đang phập phồng theo nhịp thở, bỗng nhiên đầu óc ông trống trơn, ngay lập tức chỉ tập trung nhìn vào hai bầu vú no đủ đó… cho nên mọi thứ Thuyền nói tiếp đều không nghe được gì nữa rồi.
Mà ngồi cạnh đó, Thuyền nói xong lại thấy bố chồng mình im lặng cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, lập tức nàng có chút khẩn trương ngó xung quanh… khuôn mặt lại có chút ửng đỏ nói:
– “Bố có nghe con nói không đó?”.
“A… bố đang nghe đây, con nói đến đâu rồi nhỉ, à không giờ bố chỉ muốn biết, chúng ta về sau còn có thể… có thể không?”. Ông Trương cuối cùng đem chuyện quan tâm nhất hỏi đi ra!
“Có thể.”. Thuyền ngượng ngùng cúi đầu trả lời.
Ông Trương nghe xong tâm trạng trở nên vô cùng kích động vs vui mừng, ông giờ phút này nghĩ chỉ cần con dâu có thể tiếp tục quan hệ thân mật với mình là tốt rồi, nhưng chuyện khác đều không trọng yếu, cho nên ông bắt đầu có tư tưởng kỳ quái! Ở khung cảnh bệnh viện như này mà kích tình thì hưng phấn biết mấy… Nhưng ông vẫn kìm nén ham muốn lại hỏi kỹ thêm: “Thuyền, Vậy con nói từ giờ có phải chúng ta có làm gì cũng không cần lo lắng bị Tuấn Phong biết đúng không…”.
“Vâng, chồng con có sở thích kỳ quái như vậy, khẳng định sẽ đồng ý quan hệ của chúng ta, cho nên sẽ không sợ bị phát hiện đâu ạ…”. Thuyền thuận miệng nói ra.
Ông Trương nghe xong liền cảm thấy có chút gì không đúng, Thuyền cứ nhắc đi nhắc lại là Tuấn Phong có sở thích bị cắm sừng, mà cắm sừng là gì a… Hay là Thuyền đã nói chuyện của 2 ng cho Tuấn Phong biết rồi… Nghĩ đến điều này ông Trương liền chột dạ, vội vàng hỏi Thuyền: “Con… con có phải đem chuyện của chúng ta cho Tuấn Phong biết rồi phải không?”.
“Dạ.”. Thuyền gật đầu thừa nhận.
Ông Trương nghe xong lập tức liền bị dọa đến thiếu chút nữa trượt khỏi ghế đá, trái tim ông chợt lạnh lại, sắc mặt thì càng trắng bệch. Ông thầm nghĩ vì sao con dâu có thể làm chuyện như vậy, tại sao lại nói cho Tuấn Phong biết… Như vậy thì làm gì còn mặt mũi gặp con trai nữa… Khuôn mặt ông Trương lúc này bỗng chốc trầm xuống, sự vui vẻ trên khuôn mặt cũng biết mất, liền to tiếng nói với Thuyền: “Thuyền, tại sao con lại đi nói chuyện này cho chồng con làm gì? Như vậy về sau con bảo bố sao có thể nhìn mặt Tuấn Phong đây???”.
Thuyền nghe xong liền ngẩn người, nàng không thể tưởng tượng được vì sao bố chồng lại tức giận như vậy, chẳng lẽ nói từ nãy tới giờ ông không hiểu ý mình… cho nên nàng cũng hoảng sợ, không biết phải nói tiếp thế nào…
“Thuyền, con… aizzzz…”. Lúc này ông Trương khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, cũng chẳng nói nên lời, chỉ im lặng thở dài!
Thuyền thấy vậy liền biết không ổn, cho nên liền vội vàng ấp a ấp úng nói: “Bố đừng sợ, Tuấn Phong… chồng con cũng không có trách bố, ngược lại anh ấy còn muốn chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ này… Bố phải nên mừng mới đúng chứ?”.
Lúc này Ông Trương đang hoảng loạn, cho nên Thuyền nói gì cũng không tin… Ông nghĩ Thuyền đang lừa dối mình. Trên đời này còn có nam nhân muốn vợ mình ngủ cùng người khác sao, có quỷ mới tin đó. Cho nên ông liền đau khổ nói: “Thuyền, Tuấn Phong là con ruột của bố đó, hiện tại nó biết chuyện chúng ta rồi, bố trong lòng lại cảm thấy càng áy náy… phải nói như nào đây… bố không còn mặt mũi nào mà gặp nó nữa!”.
Sau khi nói xong, Ông Trương tâm tình vô cùng phức tạp, ông tuy rằng rất yêu thích Thuyền, nhưng đó là dưới tình huống lén lút ở chung, nhưng bây giờ con trai ông đã biết, làm sao ông có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ân ái với Thuyền… Giờ mọi chuyện thành ra như vậy, thì không biết Tuấn Phong có còn tôn trọng chính mình nữa không…
“Bố, chồng con biết không phải tốt hơn sao, về sau con với bố sẽ không cần giấu diếm nữa, nói cho cùng vẫn là chồng con đồng ý mối quan hệ của chúng ta mà…”. Thuyền vội vàng nói.
Ông Trương nghe Thuyền nói về sau, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền nghĩ Thuyền nhất định là an ủi mình nên mới cố ý nói như vậy, cũng có khả năng là vừa nãy ông làm Thuyền hoảng sợ cho nên mới tìm lý do như vậy an ủi… Ông Trương càng nghĩ càng lo lắng chính mình cùng con trai về sau như thế nào đối diện… Nghĩ đến bản thân một tay nuôi nấng Tuấn Phong nên người, lại đem vợ hắn ngủ cùng, trước giấu diếm tâm trạng tội lỗi cũng được giấu đi. Giờ như vậy sao mà gặp mặt đây…
“Bố…” Thuyền thấy Ông Trương sắc mặt khó coi, liền nhẹ nhàng hô một tiếng.
Ông Trương cuối cùng mở miệng nói chuyện: “Thuyền, Bố về sau rốt cuộc không có mặt mũi gặp Tuấn Phong rồi! Con về đi. Con ở lại đây lâu không tiện, bố còn phải chăm sóc bố ruột con”
Ông Trương dứt lời, liền đứng dậy sau đó liền đi hướng phòng ông Khánh không có ngoái đầu lại…
“Bố, bố nên suy nghĩ lại đi, chuyện này là chuyện tốt mà…” Thuyền vừa thấy, liền đứng dậy kêu la nói. Nhưng ông Trương không đáp lại, vẫn cứ bước tiếp…
Thuyền lập tức liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới việc này làm bố chồng kích động lớn như vậy… Nàng không hiểu là mình đã nói sai ở đâu mới làm ông như vậy… Thực ra Thuyền không biết, chính ông Trương cũng không biết “cắm sừng là gì”. Một người nông dân thôn quê sao hiểu được những ngôn từ nóng ở ngoài thành thị… lại nói ông k tin lời Thuyền nói về sau… nghĩ rằng Thuyền vì an ủi ông nên mới như vậy…
Thuyền lắc đầu thở dài rồi cũng ra ngoài lấy xe trở về nhà…
Lúc này tại phòng bệnh, ông Khánh đã tỉnh, liền ngồi ăn cơm mà Thuyền nấu… lại thấy sắc mặt ông Trương không vui cho nên liền hỏi: “Anh thông gia, sao mặt anh có vẻ buồn thế, lại đây ăn cơm chung với em mà”.
Ông Trương buồn bã nhưng cũng cố nở nụ cười nói: “Ông ăn đi, tôi vừa ăn rồi.”. Nhưng thực chất ông Trương lúc này nào có tâm trạng ăn uống… Kỳ thật cũng k thể trách ông Trương được, nếu mọi chuyện được giấu diếm, trong lòng Tuấn Phong ông vẫn là người bố tốt, tuy có giả dối nhưng mọi chuyện đều là bí mật. Nhưng hiện tại con ông đã biết… thì ông đâu còn là một người bố đáng kính nữa. Ông nghĩ dù rằng kể cả Tuấn Phong có đồng ý mối quan hệ của Thuyền vs ông đi chăng nữa thì cũng là điều bị ép buộc, vì mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, không đồng ý thì biết phải làm sao… Cho nên càng nghĩ ông càng cảm thấy mình ngàn lần có lỗi với con trai…
Thuyền về đến nhà trong tâm trạng cũng chẳng mấy vui, liền vội vàng vào phòng vệ sinh tắm rửa, Tuấn Phong hỏi cũng không trả lời… Tắm xong cũng chẳng ăn uống gì mà trực tiếp nằm trên giường… Tuấn Phong thấy vợ vậy liền làm lạ, cho nên cũng vội dừng công việc lại tới bên giường hỏi chuyện: “Có chuyện gì vậy vợ”.