Phần 75
Nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn tinh dịch mà ba tôi vừa bắn trên tay, rồi nhìn xuống hai bên đùi cũng đầy dâm thủy chảy xuống, mặt nàng đỏ bừng xấu hổ.
Ôi trời, làm sao mình có thể đạt cực khoái chỉ bằng những ngón tay của bố chồng? Điều này thật đáng xấu hổ?
Thuyền không dám tưởng tượng nữa, nàng nhanh chóng nhặt khăn tắm của mình, bắt đầu cọ rửa…
Khoảng mười phút sau, Thuyền vẫn trần truồng đi ra từ phòng tắm, bởi vì nàng vội vàng đi vào phòng tắm nên quần áo vẫn còn để bên cạnh giường.
Nhìn thấy ánh mắt cha đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của mình, khuôn mặt xinh xắn của Thuyền bất giác đỏ bừng lên. Sau đó nàng vội vàng đến tủ và lấy quần lót từ bên trong. Sau đó mặc nó trước mặt cha tôi, rồi lấy bộ đồ ngủ bên giường bệnh và mặc vào.
“Th… Thuyền…” Cha nhìn Thuyền mặc áo ngực và quần lót trước mặt, và ông gọi nàng.
Nhưng Thuyền phớt lờ cha tôi, quay người đi thẳng vào phòng tắm, chỉ một lúc sau, nàng từ phòng tắm với một cái chậu trên tay, đến bên giường của cha tôi, nàng đặt cái chậu lên ghế đẩu và kéo chiếc chăn trên người bố tôi, sau đó mặt mày đỏ bừng, vì nhìn thấy dương vật của bố tôi lúc này thật khó coi và cái chăn được nhấc lên cũng dính một ít tinh dịch. Sau đó nàng lấy khăn ra khỏi chậu để lau phần dưới của bố tôi, và tinh dịch đang dính trên chăn.
“Bố, vết thương còn đau không?” Cuối cùng Thuyền sau khi làm xong mọi chuyện cũng im lặng hỏi bố.
“Nó tốt hơn… trước đây, cảm ơn con…” Cha nói với Thuyền với một giọng điệu khó xử.
Lúc này Thuyền cũng cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Vì vậy, nàng ngừng đáp lại những lời của cha tôi, tắt đèn trong phòng bệnh, nói với cha khi đang nằm trên ghế sô pha: “Bố ngủ đi.”
Cha tôi có lẽ cũng biết sự bối rối của Thuyền, vì vậy ông ấy không nói câu nào nữa, chỉ biết thở dài ngao ngán.
Thuyền làm thế nào có thể ngủ khi nằm trên ghế sofa khi nghĩ đến việc vừa rồi, và cao trào do ngón tay của cha tôi gây ra. Nàng cũng nhớ rằng nàng thực sự đang ngủ cùng phòng với bố tôi. Đêm qua nàng không ngủ, vì nàng phải chăm sóc cho bố tôi cho đến rạng sáng, nhưng bây giờ thì khác. Đèn trong phòng đã tắt, còn cha tôi thì nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên ngủ cùng phòng với bố nên nàng càng cảm thấy ngại ngùng.
Chừng mười phút sau, khi nàng nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của bố tôi từ giường bệnh, nàng biết bố tôi đã ngủ, nàng cũng đỡ ngại hơn. Rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết…
Sáng hôm sau, tôi thức dậy chưa đầy sáu giờ đồng hồ. Khi mở mắt ra, lần đầu tiên tôi nghĩ đến Thuyền và cha trong bệnh viện, họ đã trải qua một đêm như thế nào? Nếu như có camera giám sát trong phòng, và biết tất cả mọi thứ, tôi sẽ không cần phải đoán, nghĩ đến điều này, tôi nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa, thay quần quần áo, đi ra ban công bên ngoài và gỡ cái xuống. Sau đó tôi rời nhà và lái xe đến Bệnh Viện, mua bữa sáng cho Thuyền, sau đó đến khoa điều trị nội trú, rồi vào khu của cha tôi.
Cha tôi vẫn đang nằm trên giường, như thể ông vẫn chưa thức dậy, trong khi Thuyền đang giặt quần áo trong phòng tắm.
Thấy đây là cơ hội tốt, tôi nhìn quanh phòng, rồi tìm một vị trí bí mật để đặt camera, trong tâm tâm trạng bồn chồn.
Khi tôi vừa đặt camera vào, Thuyền bước ra khỏi phòng tắm, tôi nhanh chóng nói với nàng: “Bà xã, vừa rồi thấy em đang giặt giũ, nên anh không gọi em.”
Thuyền nhìn thấy tôi thì đỏ mặt, rồi nàng ấy nói với tôi: “Anh, sao anh về sớm vậy? Ở nhà ngủ một giấc đi”
“Bố đang nằm viện, nên anh cũng lo nên phải dậy sớm vào xem với lại anh cũng lo lắng cho em, anh sợ em ngủ không quen”Tôi nhanh chóng nói với nàng ấy.
“Em ngủ ở nhà quen rồi, đột nhiên lại ngủ trong bệnh viện. Đương nhiên em không quen lắm.” Thuyền nghe tôi nói, mặt bất giác đỏ bừng, rồi nói nhỏ với tôi.
Sau đó tôi hỏi nàng: “Tối qua bố có gì bất thường không em?”
Lời nói của tôi hoàn toàn là quan tâm đến cha tôi, nhưng Thuyền khi nghe nó đã bị sốc, sau đó nàng cảm thấy xấu hổ, khi nhớ đến chuyện tối qua, vì vậy, nàng nói với tôi bằng một giọng hơi mất tự nhiên: “Ừm, không có gì… được rồi, thôi đi, đừng nói nữa.” Trước khi tôi định nói thì Thuyền đã nhanh chóng ngăn tôi.
Sau đó tôi ngồi trên ghế sô pha, mở đồ ăn sáng, nàng cầm lên bắt đầu ăn, nhưng mới cắn được hai miếng, nàng đã hỏi tôi: “Anh, anh ăn chưa?”
“Lát anh lên công ty ăn sáng chung với đồng nghiệp.” Tôi nói thuyền.
“Ừm.” Thuyền nói rồi lại bắt đầu ăn.
Tôi không đáp lại lời của Thuyền nữa, mắt tôi đang nhìn vào chiếc camera được đặt bí mật trên chiếc điều hòa ở cửa và tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Thuyền ăn sáng xong, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, thấy còn một lúc nữa mới đi làm, tôi đứng dậy đi đến giường của bố, đột nhiên phát hiện ống thoát nước tiểu của bố đã không còn nên hỏi. Thuyền: “Em à, ống thông của bố đã được rút ra rồi à?”
Mặt Thuyền đỏ bừng khi nghe, rồi nàng ấy nói nhỏ với tôi: “À, bố nói cắm vào không thoải mái nên em đã gọi Y tá rút ra.”
“Vậy thì… nếu bố muốn… muốn đi tiểu thì sao?”Tôi hỏi Thuyền.
“Dùng bình tiểu anh à.” Thuyền thản nhiên nói.
“Ồ, không phải chuyện này lại khiến em phải vất vả hơn sao?” Tôi nói vậy nhưng trong lòng lại có chút phấn khích, bởi vì tôi nhớ đến cảnh Thuyền giúp cho bố.
“Không sao cả, nếu bố cảm thấy thoải mái là được” Thuyền thản nhiên nói.
“Ừm, em.” Tôi nói.
“Phong, con đến rồi…” Giọng nói của cha tôi đột nhiên lọt vào tai tôi.
Tôi vội nhìn bố và thấy ông đã mở mắt và đang nhìn tôi với vẻ mặt ân cần, tôi vội hỏi bố: “Bố, bố tỉnh rồi, bố có khỏe hơn hôm qua không?”
“Tốt hơn, Phong, sao con đến sớm vậy? Con phải đi làm nên không cần phải thăm bố đâu, ảnh hưởng công việc không tốt” Bố giọng điệu yêu thương nói với tôi.
“Bố, bố đau thế này. Đáng lẽ con phải ở bên bố cả ngày lẫn đêm, nhưng công ty không được nghỉ dài ngày, nên con chỉ có thể đến thăm bố sớm thôi.” Tôi nói với bố bằng giọng tội lỗi…
“Phong, bố có chuyện lần này làm cho hai con phải vất vả… Bố thật sự là rất…”
“Bố, đừng nói lung tung, đây là việc chúng con nên làm. Bố chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi hồi phục sức khỏe là con và Thuyền đã hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.”Tôi nhanh chóng ngăn bố tôi không nói thêm gì nữa.
“Bố rất muốn xuất viện.” Cha nói với tôi với giọng không kiên nhẫn.
“Bố vội vàng cũng vậy. Vết thương nặng như vậy, ít nhất phải mất một tuần mới có thể xuất viện. Bố cứ yên tâm chữa bệnh ở đây.” Thuyền nói…
Sau đó chúng tôi nói chuyện nhau, tôi thấy Thuyền đã nói chuyện với cha tôi nhiều hơn trước, trong lòng cũng rất vui, điều này sẽ có lợi cho sự phát triển của nàng và cha tôi sau này.
Khoảng tám giờ, tôi rời khỏi phòng của cha tôi và đến văn phòng công ty, tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bật giám sát, hình ảnh giám sát trên điện thoại di động rất rõ ràng, camera được đặt ở vị trí cũng khá tốt, và tôi có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực…
Tôi thấy Thuyền đang đứng trước giường của bố và nói với bố: “Bố ơi, con sẽ cởi chăn của bố. Lát nữa, người dọn dẹp sẽ đến, con sẽ yêu cầu họ thay cái chăn mới.”
“Thuyền, cái chăn mới dung được hai ngày… không cần phải thay”Cha nói với Thuyền.
“Sao lại không ạ? Đêm qua bố đã bắn thứ đó lên chăn, nó không bẩn sao?” Thuyền tức giận nói với cha tôi.
“Bố… Bố không muốn làm phiền con…” Cha nói với Thuyền bằng một giọng khó xử.
“Thế sao tối qua bố còn suy nghĩ lung tung, Bố biết là mình đang là người bệnh chứ” Thuyền vẻ mặt oán hận nhìn cha.
Khi nghe thấy điều này, cả trái tim tôi trở nên phấn khích, bố tôi chắc chắn đã bắn nó ra vào ban đêm, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu đặt camera trong bệnh viện đêm qua, tôi đã có thể biết tất cả mọi thứ.
Thuyền chắc chắn biết rằng cha tôi đã bắn ra vào ban đêm, nếu không nàng đã không nói điều đó với cha tôi. Cha tôi đang bị thương nặng và vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Chắc chắn ông ấy không thể tự thủ dâm, trừ khi là Thuyền giúp cha. Nhưng tôi vẫn chưa hình dung được, bố tôi thế này thì làm sao dương vật cứng lên được. Chẳng phải Thuyền vừa nói những câu đại loại như “Ai bảo bố suy nghĩ lung tung” với cha tôi sao? Có lẽ do bố tôi nhìn thấy thứ gì nên mới nghĩ đến chuyện đó. Vậy bố tôi đã thấy những gì?
Tôi tiếp theo dõi trên, lại nhìn thấy thân hình cao lớn duyên dáng của Thuyền đang đứng trước giường bệnh của cha tôi, cởi bỏ chăn che thân thể, rồi để ngay cửa, người dọn dẹp sẽ đến và lấy nó đi.
Khi cha tôi đang cởi bỏ tấm chăn, ông luôn lặng lẽ nhìn Thuyền, tôi không biết cha tôi đang nghĩ gì?
Sau đó nàng ấy quay người và đi về phía cửa, khoảng mười phút sau, tôi thấy Thuyền bước vào phòng với một chiếc chăn sạch, sau đó đặt chiếc chăn phủ lên người của cha tôi, sau đó tôi thấy cô y tá bước vào, tôi nghe Thuyền hỏi y tá rằng có bao nhiêu chai nước biển hôm nay? Y tá nói rằng có năm chai. Sau đó y tá treo nước biển cho bố và bảo Thuyền chú ý và báo ngay cho y tá khi nó hết.
Sau khi y tá rời đi, tôi thấy Thuyền nhìn vào nước biển trên người cha tôi, sau đó nàng ngồi trên ghế sofa và lấy điện thoại ra, tôi tự hỏi nàng ấy đang nhìn gì.
Tôi thấy không có gì kích thích nên bắt đầu làm việc…
Vào buổi trưa, tôi cũng không thấy gì xảy ra, Thuyền vẫn chăm sóc cha tôi ấy bình thường.
“Ba, con ra ngoài ăn cơm trước, nước biển vừa được thay xong, con sẽ về ngay.” Đột nhiên tôi nghe thấy Thuyền nói với cha tôi.
“Ừm, con đi đi không cần lo, nhưng mà…” Cha tôi như muốn nói điều gì đó.
“Bố, nhưng sao?” Thuyền hỏi theo bản năng.
“Khi con nói về chuyện ăn uống, bố cũng nghĩ rằng, bố muốn ăn.” Cha tôi nói với Thuyền.
“Bố, con sẽ hỏi y tá, khi nào con có thể ăn, con nghĩ lúc này bố không thể ăn được” Thuyền nói.
“Ừm, bố không cảm thấy khó chịu nữa, chắc là có thể ăn rồi.” Cha tôi nhìn Thuyền nói.
“Con sẽ nói chuyện với bác sĩ, con đi ăn trước.” Thuyền vừa định xoay người rời đi, liền bị cha ngăn lại: “Thuyền, con… con có thể…”
Thuyền quay lại hỏi “Bố còn điều gì nữa sao?”
“Thuyền, bố… bố muốn đi tiểu…” Cha tôi nói với Thuyền bằng một giọng điệu khó xử.
Tôi hơi thích thú khi nghe điều đó, và muốn xem Thuyền sẽ làm như thế nào, vì vậy tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một cách nghiêm túc.
Thuyền đỏ mặt sau khi nghe điều này, và sau đó lặng lẽ quay lại và lấy ra bình tiểu trong phòng tắm và đến giường của cha tôi, sau đó nhấc chăn lên. Tôi không thể nhìn rõ vì lưng của Thuyền hướng về phía tôi. Đột nhiên tôi nghe thấy bố tôi nói với Thuyền: “Thuyền, có thể giúp bố giữ…”
“Bố, con hiểu mà.” Thuyền nhanh chóng dừng lại những gì cha tôi nói. Sau đó nàng đưa tay còn lại của mình ra, nhưng đáng tiếc là camera bị che bởi cơ thể của nàng và tôi không nhìn thấy gì.
Nhưng nghe xong tôi đã hiểu được một chút. Cha tôi chắc hẳn đã nhờ Thuyền giúp, và tôi nghĩ rằng những ngón tay của Thuyền đang nắm lấy con cặc của cha tôi để giúp ông ấy đi tiểu, và tôi không thể không run lên vì phấn khích.