Phần 76
Trong chốc lát, Tôi nghe thấy tiếng nước tiểu, Thuyền đang quay mặt sang một bên.
Cha tôi có thể đã nhịn từ lâu, và tiếng va chạm không nhỏ dần cho đến hơn một phút sau.
“Bố, bố không sao chứ?” Thuyền hỏi mà không quay mặt lại.
“Được… Được rồi.” Cha nói với giọng khó xử.
Nghe xong, Thuyền quay mặt lại và nhìn vào bồn tiểu, sau đó cẩn thận lấy bồn tiểu ra. Tôi thấy Thuyền một tay cầm bồn tiểu, tay kia kéo quần lót của bố lên, rồi kéo chăn đắp lên hạ bộ của bố, sau đó đi vào phòng tắm.
Khoảng năm sáu phút sau, Thuyền bước ra từ phòng tắm và nói với cha tôi: “Bố, giờ con sẽ ra ngoài ăn.”
“Ừm, con đi đi” Bố tôi nói.
Thân hình của Thuyền biến mất khỏi phòng, tôi cũng tranh thủ không gian rời văn phòng, đi ăn và tranh thủ về nhanh vì tôi đang rất nóng lòng theo dõi, nhưng hình như Thuyền vẫn chưa về, chỉ có cha tôi vẫn đang nằm trên giường phòng. Trong lòng tôi thầm nghĩ, Thuyền và cha không thể làm vào ban ngay giữa thanh thiên bạch nhật, xem ra buổi chiều cũng bình thường như buổi sáng, còn việc giúp cha đi tiểu thì đó là chuyện bình thường. Vấn đề chính là vào ban đêm, trong bóng đêm, khi những người đàn ông và góa phụ đơn độc sống cùng nhau trong một căn phòng, điều gì sẽ xảy ra?
Nghĩ đến đây, tôi muốn chợp mắt một chút để nạp đủ năng lượng, có lẽ nửa đêm vẫn còn một chương trình lớn để xem? Vì vậy, tôi dựa vào ghế và nhắm mắt lại.
Không biết đã mất bao lâu. Tôi mở mắt ra và ngay lập tức nhìn vào màn hình điện thoại di động trên bàn, và tôi thấy cha tôi vẫn đang nằm trên giường, dường như đang ngủ. Mặt khác, Thuyền ngồi trên ghế sô pha, chân phải bắt chéo chân trái, mái tóc đen thẳng của cô ấy xõa ra, chiếc cổ thon trắng nõn, dáng người cao ráo duyên dáng.
Tôi nhìn giờ đã hơn một giờ chiều, vậy vừa rồi tôi đã chợp mắt được gần hai tiếng, thấy việc theo dõi không có gì tiến triển, tôi bắt tay vào công việc.
Sau hai giờ chiều, khi tôi đang làm việc, bố tôi nói với Thuyền rằng ông ấy rất đói và muốn ăn. Thuyền rời khỏi phòng sau khi nghe điều này, cô trở lại phòng khoảng bốn năm phút sau, và hỏi cha tôi với khuôn mặt đỏ bừng: “Bố, y tá hỏi Bố có đánh rắm không?”
“Ồ, tôi đánh rắm sáng nay.” Cha tôi cũng xấu hổ khi nói với Thuyền. Vì bệnh nhân nào cũng phải thông hơi xì hơi rồi mới được ăn sau mổ.
“Bố, ngày mai bố có thể bắt đầu ăn cơm rồi. Nếu bây giờ bố khát, bố cũng có thể uống một ít nước ấm.” Thuyền nói với bố sau khi nghe điều này.
“Thuyền, thật tuyệt, bố vẫn luôn khát nước.” Khi bố nghe thấy điều này, khuôn mặt ông chợt hiện lên vẻ vui mừng.
Thuyền nghe xong liền rót một ít nước ấm vào cốc, lấy ống hút bỏ vào rồi đưa lên miệng bố tôi, vì vết thương ở bụng nên giờ bố tôi không ngồi được nên chỉ có thể nằm và uống nước bằng ống hút.
Tôi rất vui khi thấy ngày mai bố tôi có thể ăn được, và tôi cũng rất vui khi thấy Thuyền chăm sóc bố cẩn thận như vậy. Khoảng một lúc sau, Thuyền cũng ra ngoài ăn tối. Tôi dọn dẹp xong rồi rời văn phòng, lên xe chạy thẳng đến bệnh viện nhưng tôi đổi ý. Hiện tại bệnh viện của bố tôi đã được giám sát, và tình trạng của bố tôi đã khá hơn hôm qua nhiều. Vì vậy tôi chỉ muốn về nhà và giám sát và tạo không gian cho hai người họ…
Nghĩ đến đây, tôi liền gọi cho Thuyền: “Em đang làm gì vậy?”
“Em đang ăn cơm bên ngoài.” Giọng nói trong trẻo của Thuyền.
“Vất vả cho em quá.” Tôi không thể không nói với cô ấy, cô ấy tình nguyện nghỉ việc ngày đêm để chăm sóc bố trong bệnh viện. Điều này khiến tôi rất cảm kích. Ngày nay, có rất ít con dâu trong xã hội làm được điều này.
“Anh, không có gì, đây là việc em nên làm, anh đừng nói như vậy nữa.” Thuyền nói với tôi.
“Anh hiểu rồi. Hôm nay bố thế nào rồi? Có khá hơn không em?” Mặc dù tôi đã nhìn thấy mọi thứ, nhưng tất nhiên tôi phải giả vờ như không biết mà hỏi Thuyền.
“Tốt hơn rồi, chồng à, báo cho anh một tin vui, ngày mai bố ăn cơm được rồi.” Thuyền tỏ vẻ rất vui vẻ, cười nói với tôi.
“Thật không? Thế tốt quá” Tôi nói với cô ấy một cách thích thú sau khi nghe.
“Anh à, lẽ ra giờ này anh đã xong việc và đến bệnh viện, sao lại gọi cho em?” Thuyền hỏi tôi.
“Ừm, tối nay anh còn có việc quan trọng phải làm, nên anh sẽ không đến bệnh viện được. Sáng mai anh sẽ đến bệnh viện trước khi đi làm.” Tôi nói với Thuyền.
“Ừm, dù sao cũng không có chuyện gì. Sức khỏe của bố mỗi ngày một tốt hơn. Anh cứ yên tâm về nhà làm việc của mình đi.” Thuyền nghe xong vội vàng nói với tôi.
“Vậy thì… vợ à, vậy thì em giúp anh chăm sóc bố nha… Anh…” Tôi cảm thấy rằng bố tôi đã bị chấn thương nặng và đang sống trong bệnh viện, và mình thì lại không đi đến bệnh viện để chăm sóc ông ấy sau giờ làm, Tôi thực sự cảm thấy có lỗi trong lòng.
“Anh à, không sao đâu, em đã xin nghỉ rồi, anh đừng trì hoãn công việc nữa, cứ về nhà đi. Em tranh thủ ăn cơm đây, bye anh” Thuyền là người rất thông minh, tất nhiên cô ấy có thể nghe thấy cảm giác tội lỗi trong giọng điệu của tôi, vì vậy cô ấy đã an ủi tôi.
“Được rồi, bye em.” Tôi nói xong, Thuyền đã cúp điện thoại rồi. Sau đó, tôi cất điện thoại và lái xe về nhà.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của mẹ vợ, tôi vội bắt máy: “Mẹ, con nghe…” Sau đó tôi ra phòng khách ngồi trên ghế sô pha, vì tôi biết rằng mỗi lần tôi nói chuyện điện thoại với mẹ vợ, thì câu chuyện luôn rất dài.
“Phong, con đang ở bệnh viện à?” Mẹ của Thuyền tuy đã ngoài năm mươi nhưng giọng nói của bà vẫn trong trẻo như Thuyền.
“Mẹ, tối nay con không vào bệnh viện. Thuyền nói rằng mọi thứ đang tiến triển tốt, bảo con đừng đi, nên con về nhà ngay sau khi tan sở.”
“Ồ, không sao đâu, ban ngày con còn phải đi làm, mệt mỏi lắm, Thuyền đã xin nghỉ phép rồi, vậy con cứ yên tâm để cô ấy chăm sóc bố con ở bệnh viện.”
“Con thực sự cảm thấy có lỗi với Thuyền…” Tôi nói với mẹ từ tận đáy lòng.
“Con dâu chăm sóc cha chồng cũng là chuyện đương nhiên, Phong, đừng tự trách mình, sau này hãy đối xử tốt với Thuyền.” Mẹ nói với tôi.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Từ tận đáy lòng tôi lại nói.
“Mẹ tin rằng con sẽ đối tốt với Thuyền.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ” Tôi nói.
“Mà này, bố con bây giờ thế nào rồi?” Mẹ chợt nhớ ra hỏi tôi.
“Con nghe Thuyền nói qua điện thoại rằng ngày mai bố con có thể bắt đầu ăn cơm rồi.” Tôi vui mừng nói với mẹ.
“Ôi, hay quá, chỉ cần bố con bắt đầu ăn là sẽ tốt hơn” mẹ nghe vậy có vẻ mừng rỡ.
“Vâng mẹ, sức khỏe của bố vợ thế nào rồi?” T…
“Cha vợ con vẫn vậy. Hai ngày nay ông ấy cũng muốn đến bệnh viện để thăm, nhưng con cũng biết sức khỏe của bố con Thuyền rồi, nên mẹ ngăn không cho đi”.
“Mẹ, mẹ nói đúng. Không nên để bố đến bệnh viện lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa thân thể của bố con mỗi ngày một tốt lên, nên không có chuyện gì đâu.” Tôi vội nói…
“Ừ, đó là lý do tại sao mẹ không cho ông ấy đến bệnh viện” Mẹ vợ nói…
“Mẹ, không sao đâu, con có thể hiểu được…” Vừa nói, tôi chợt nhớ đến chuyện xấu hổ xảy ra với mẹ trong bệnh viện ngày hôm trước.
“Phong, có chuyện gì sao, con cứ nói đi.” Mẹ vừa nghe đã nói với tôi.
“Mẹ ơi, hôm đó lúc ở nằm viện… Con thật sự không cố ý… Mẹ đừng…” Cuối cùng, tôi ngượng ngùng nói với mẹ qua điện thoại.
“…” Nghe xong, mẹ im lặng một hồi rồi nói với tôi: “Phong, đừng nhắc gì về chuyện đó, mẹ không trách con đâu, con đừng có lo, thôi Mẹ cúp máy đây.”
“Mẹ…” Tôi muốn giải thích với mẹ, nhưng tôi thấy bên kia đã cúp máy. Tôi chợt nghĩ không biết mẹ đang xấu hổ hay tức giận? Nhưng chỉ có bản thân mẹ của Thuyền biết chuyện này.
Tôi đứng dậy vào phòng tắm rửa, sau đó lấy điện thoại bật theo dõi. Tôi nhìn thấy Bố tôi đang nằm trên giường bệnh, Thuyền đã trở về phòng, trò chuyện với một cô y tá.
Khi đặt điện thoại lên bàn, và khởi động máy tính. Tôi nghe cuộc đối thoại của hai người, cuộc nói chuyện xoay quanh về cách chăm sóc da của Thuyền, Thuyền thực sự có một làn da khá trắng, và khỏe mạnh. Thật sự khiến nhiều người phải ganh tị.
Tôi thấy hai người họ đang trò chuyện, tôi không có hứng thú nghe chủ đề của người phụ nữ, vì vậy tôi bắt đầu làm việc.
Sau khoảng bốn hoặc năm phút, y tá rời khỏi phòng. Thuyền đứng cạnh giường và nhìn vào cha tôi, nàng thấy cha tôi nhắm mắt như thể ông đang ngủ, khi định quay đi, nàng thấy cha tôi đột nhiên mở mắt và nói: “Y tá nói đúng đó.”
“Bố, bố đang nói cái gì vậy?” Thuyền bị một câu nói của bố tôi làm cho sốc và sau đó hỏi.
“Cô y tá nói làn da của con rất đẹp…” Cha cười nói.
“Bố, bố nói gì vậy? Bố nghe lén sao?”. Thuyền đỏ mặt khi nghe thấy.
“Hì hì, bố là người sắp vào đất hoàng thổ, nên giờ bố không cần giữ lễ nghĩa nữa” Cha tôi đang nói đùa với Thuyền…
Tôi đang làm việc trên máy tính, và khi Thuyền và cha tôi ấy nói về chủ đề này, tôi ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng và nhìn chằm chằm vào màn hình trên điện thoại di động.
“Bố đừng nói linh tinh, bố còn rất khỏe, còn lâu mới tiến vào hoàng thổ, nếu để cho Phong nghe thấy chuyện này, anh ấy sẽ không vui đâu?” Thuyền than thở…
“Th… Thuyền, bố có thực sự mạnh mẽ như vậy không?” Khi nghe thấy những lời của Thuyền, mắt ông sáng lên và hỏi Thuyền với sự phấn khích.
“Bố lại nói gì đó? Bố thật không biết sao?” Thuyền là một nữ bác sĩ, đương nhiên nàng biết cha chồng đang nói về chuyện gì, nàng đỏ mặt thẹn thùng, sau đó hỏi cha tôi bằng một giọng điệu ngại ngùng.
“Th… Thuyền, con nghĩ gì về sức khỏe của bố?” Cha tôi hỏi Thuyền.
“Làm sao con biết được?” Thuyền ngượng ngùng nói.
“Thuyền, sao con không biết? Chúng ta chưa làm chuyện đó bao giờ sao? Con biết rõ trong lòng…” Cha hỏi Thuyền với giọng kích động.
“Bố thật sự càng ngày càng quá rồi, con không muốn nói với bố nữa…” Thuyền nghe nói điều này, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ, h xoay người và quay tấm lưng cao ráo duyên dáng về phía cha tôi.
“Thuyền, bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện đó, không ai khác có thể nghe thấy đâu. Hãy nói bố biết, bố có thực thực sự mạnh mẽ không?” Cha tôi nhanh chóng nói với Thuyền với sự phấn khích và cầu xin.
Tôi nhìn vào màn hình điều khiển trên điện thoại, khi cha tôi nói điều này với Thuyền, tôi vô cùng phấn khích, mắt tôi dán chặt vào màn hình, ngay cả tai cũng dựng lên, để lắng nghe tất cả những gì Thuyền sắp nói với cha tôi. Tuyệt nhiên họ không hề biết rằng tôi đang theo dõi tất cả.